Chu lão thái quân liên tục gật đầu, mặt tươi cười hớn hở, “Tốt tốt tốt, mau đứng dậy đi.”
Tiết Tĩnh Uyển giới thiệu nàng với mọi người đang ngồi, nàng lại cẩn thận chào hỏi.
Sau khi ngồi xuống, Chu lão thái quân hỏi nàng: “Đêm qua ngủ có được không? Hạ nhân có chuẩn bị chu toàn hết chứ? Có cái gì không hài lòng, cứ nói với bá nương(bác gái) ngươi, trong viện thiếu cái gì, thì tìm Vân Hương mà nói nàng chuẩn bị.”
Hiện tại trong phủ là do Đại phu nhân Vương thị tiếp quản.
Tiết Tĩnh Xu gật đầu, nói: “Đã để tổ mẫu lo lắng, trong viện tất cả đều tốt, Vân Hương tỷ tỷ an bài rất thỏa đáng.”
Chu lão thái quân đưa ánh mắt khen ngợi nhìn Vân Hương, lại nói: “Nếu đã trở lại, thì cứ ở cho thoải mái, đừng câu nệ. Tuổi ta đã lớn, người cũng hồ đồ, ngày nhớ ngày không, những người khác nói ta già rồi, sống không được bao lâu, nên tùy ý lừa gạt ta. Ngươi ở bên ngoài chịu cực khổ, bị hạ nhân cắt xén, mà tổ mẫu ta lại cái gì cũng không biết, để ngươi vô duyên vô cớ bị rất nhiều ủy khuất, là lỗi của ta!”
Bà vừa nói nước mắt lại sắp trào ra.
Đại phu nhân Vương thị vội nói: “Lão thái thái, không phải tại ngài, đều là ta sai, là ta ngu dốt bất tài, để hạ nhân lừa bịp nhiều năm như thế, làm hại Tam tiểu thư của chúng ta chịu cực khổ, là ta phải xin lỗi đệ muội.”
Hai người bi ai lau nước mắt, mọi người trong phòng vội khuyên giải, lấy khăn chấm nước mắt, còn có người hùa khóc theo, náo loạn ồn ào một trận.
Thật vất vả mới yên ổn trở lại, Tiết Tĩnh Xu nói: “Mấy năm nay ta sống rất khá, tổ mẫu và bá nương đừng buồn.”
“Haiz…” Chu lão thái quân thở dài, “Ngươi là đứa trẻ ngoan, chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu. Nhưng mà những người lớn gan khinh chủ trong phủ kia, không thể buông tha bọn họ như vậy, cứ để cho bá nương thay ngươi làm chủ, phải đòi lại công bằng cho ngươi.”
Vương thị biết lão thái thái là đang muốn mượn cái cớ này răn đe người của bà. Nếu là trước kia, nữ nhi của bà còn đắc thế, thì việc này chỉ tùy ý ứng phó hai câu là xong. Nhưng tình thế trước mắt không như vậy, nàng không thể không cắn răng đồng ý, cười cười nói: “Dạ, lát nữa trở về ta sẽ đuổi bọn người heo chó không bằng kia ra khỏi phủ đi, để trút giận cho Tam tiểu thư.”
Tiết Tĩnh Xu không cảm thấy vui mừng chút nào, chỉ nhàn nhạt gật đầu nói: “Đều nhờ bá nương làm chủ.”
Lúc này Chu lão thái quân mới hớn hở, mọi người lại nói rất nhiều lời may mắn, chờ đến qua nửa giờ Thìn mới giải tán.
Liễu Nhi đỡ Tiết Tĩnh Xu về Nghênh Xuân viện, Vân Hương đã đến phòng bếp chuẩn bị bữa trưa.
Không có người ngoài, Liễu Nhi liền hỏi: “Tiểu thư, thật sự Đại phu nhân không biết chuyện chúng ta bị cắt xén đồ vật sao? Vì sao hiện tại lại đột nhiên đã biết?”
Tiết Tĩnh Xu nói: “Bà nói không biết, thì chúng ta cũng coi như bà không biết.”
Liễu Nhi đảo tròng mắt một vòng, liền hiểu ngay ý của nàng, lập tức dẩu miệng, không vui: “Mấy năm qua rút nhiều đồ vật của chúng ta như vậy, chỉ nói muốn phạt người khác, lại chưa nói bồi thường cho chúng ta.”
Tiết Tĩnh Xu đưa hạt dẻ cười cho nàng, “Vài thứ trước kia xem ra cũng nhiều, không cần so đo, mà hiện giờ trên tay chúng ta có vài viên trân châu đáng giá, ngươi còn đòi hỏi?”
Liễu Nhi nói: “Sao lại không đòi? Có thể đổi ra thật nhiều bánh hoa quế đó!”
Tiết Tĩnh Xu bật cười: “Ta thấy ngươi không phải tham tài, mà căn bản ngươi là tham ăn.”
Liễu Nhi không tức giận chút nào, ngược lại rất tự đắc, “Có thể ăn là phúc, ăn vào rồi mới tính là của mình!”
Tiết Tĩnh Xu lắc đầu, không thèm tranh mấy chuyện vớ vẩn này với nàng nữa.
Đồ ăn sáng là ăn cháo cá lát, còn có mấy đĩa đồ ăn kèm tinh xảo, và hai phần điểm tâm.
Liễu Nhi nhìn nhìn, tuy là nhiều món nhưng số lượng thức ăn mỗi món không nhiều. Tiết Tĩnh Xu kéo nàng ngồi xuống ăn một phần, nàng không chịu, đi theo tiểu nha đầu đến phòng bếp kiếm ăn.
Ăn xong cơm sáng, Tiết Tĩnh Xu đem những vật hôm qua ngự tứ chia ra thành vài phần, để hai người Liễu Nhi và Vân Hương đưa đến các phòng các viện.
Buổi chiều, vài vị cô nương trong phủ tới bái phỏng kết bạn với nàng.
Trong phủ có ba vị lão gia, tổng cộng sinh ra bốn vị thiếu gia và bảy vị tiểu thư. Trong đó có đến một, hai vị tiểu thư đã xuất giá, trừ Tiết Tĩnh Xu, còn lại bốn vị tiểu thư.
Bốn vị cô tiểu thư trước mặt đều đi vào Nghênh Xuân viện, đi đầu chính là Tứ tiểu thư và Ngũ tiểu thư, hai người khác tuổi còn nhỏ, đều chỉ có tám, chín tuổi.
Vị Tứ tiểu thư này chính là Tứ tỷ tỷ trong miệng Tiết Tĩnh Uyển, là nữ nhi của Đại lão gia, tên là Tiết Tĩnh Viện, năm nay mười lăm tuổi. Nghe Vân Hương nói, Tứ cô nương có diện mạo xinh đẹp, tài văn chương xuất chúng, ở Đô thành đông đảo khuê tú này có chút mỹ danh. Khi mười hai mười ba tuổi, liền dẫn tới không ít công tử thế gia đến cửa cầu hôn. Thế nhưng Đại phu nhân luyến tiếc nữ nhi, muốn giữ lại hai năm sau mới tính gả đi.
Tiết Tĩnh Xu mời các nàng ngồi xuống, cho Vân Hương đi châm trà.
Tiết Tĩnh Uyển nhìn tòa sân này, hâm mộ nói: “Tam tỷ tỷ một người ở một cái viện, thật tốt, ta cũng muốn như vậy, nương sẽ không thể mỗi ngày thúc giục ta rời giường.”
Thất cô nương cất giọng nhỏ nhẹ nói: “Ngũ tỷ tỷ, nếu người không cùng Nhị bá nương ở tại một viện, buổi sáng phải thức dậy sớm hơn mới được, nếu không sẽ không kịp cùng bá nương đi thỉnh an.”
Tiết Tĩnh Uyển nghĩ nghĩ, quả thật đúng là như thế, vội xua tay nói: “Việc kia vẫn là thôi đi, cùng nương ở một viện cũng khá tốt.”
Tiết Tĩnh Xu mỉm cười, chăm chú nhìn các nàng.
Thất cô nương lại nói: “Tam tỷ tỷ, cám ơn ngươi đã đưa lễ vật cho ta, ta rất thích.”
Lục cô nương nhỏ giọng nói theo: “Ta cũng vậy.”
Tiết Tĩnh Xu nhẹ giọng cười nói: “Các ngươi thích thì tốt, trong viện ta quạnh quẽ, nếu ngày thường các ngươi không có việc gì, thì tới đây ngồi một chút.”
“Được.” Tiết Tĩnh Uyển nói: “Tam tỷ tỷ ẩn nấp ở nơi này, lại không có người lớn, không cần lo lắng ai phê bình, có thể thoải mái sinh hoạt! Tứ tỷ, ngươi nói có phải hay không?”
Tứ cô nương từ khi ngồi xuống thì chưa từng nói chuyện, Tiết Tĩnh Xu có thể cảm giác được nàng ta đang đánh giá mình, chỉ là nàng cố ý không phát giác.
Trước mắt bị Tiết Tĩnh Uyển nhắc tới, Tứ cô nương mới nói: “Không có gì tốt.”
Tiết Tĩnh Uyển bĩu môi, “Tứ tỷ thật không thú vị, mỗi ngày đều trốn ở trong phòng đánh đàn làm thơ, người sắp phải chán chết rồi.”
Khuôn mặt diễm lệ của Tứ cô nương hơi trầm xuống, nói: “Giống ngươi cả ngày vui chơi, vậy mới có tốt sao?”
Tiết Tĩnh Uyển còn chưa cãi lại, Thất cô nương vội nói: “Tứ tỷ không cần nóng giận, ta thấy Ngũ tỷ không phải có ý này đâu, nàng là nói đùa thôi, Ngũ tỷ, ngươi nói xem có phải hay không?”
Tiết Tĩnh Uyển quay đầu sang hướng khác, khẽ hừ nhẹ một tiếng.
Tứ cô nương nhấp miệng đứng lên đi ra ngoài: “Ta về trước.”
Thất cô nương nhìn trái nhìn phải, rồi nhìn Tiết Tĩnh Xu giải thích: “Tam tỷ tỷ, hai ngày này tâm tình Tứ tỷ không tốt……”
Tiết Tĩnh Xu gật đầu, nói: “Ta biết, không sao.”
Tiết Tĩnh Uyển thấy mình đã làm ra tình cảnh khó coi, có chút ngượng ngùng, “Tam tỷ, không phải ta cố ý, ai biết tự nhiên nàng ta sẽ sinh khí, giống như ăn phải pháo vậy.”
“Không sao, tâm trạng Tứ muội không tốt, để cho nàng một mình yên lặng một chút, có lẽ ngày mai sẽ khá hơn.”
“Không phải đâu!” Tiết Tĩnh Uyển như bị lời này làm kích động, lẩm bẩm lầm bầm, “Không phải nàng ta ỷ vào chính mình lớn lên xinh đẹp, có nhiều người thích, nên đem mắt để trên đỉnh đầu. Hừ, nàng ta còn nói mình đọc rất nhiều sách, tự cho mình là tài nữ, nhưng đạo lý đối nhân xử thế nàng lại không hiểu. Ta thấy nàng là đang so sánh mình với Tam tỷ, thấy mình không bằng nên mới không vui như vậy.”
“Ngũ tỷ, tỷ đừng nói nữa.” Thất cô nương vội túm ống tay áo nàng, một bên nhìn ra ngoài viện, sợ Tứ cô nương chưa đi xa, nghe xong lời này lại muốn quay trở về.
Tiết Tĩnh Uyển le lưỡi: “Ta không sợ nàng đâu!”
Tiết Tĩnh Xu nói: “Ngươi cũng đừng nói nữa, để mẫu thân biết, nhất định lại trách ngươi.”
Tiết Tĩnh Uyển nghe xong, lúc này mới thu liễm vài phần.
*****
Mấy ngày sau, vài vị tiểu cô nương thường xuyên tới tìm Tiết Tĩnh Xu, chỉ có Tứ cô nương là không tới.
Chớp mắt đã tới mùng 8 tháng chạp. Từ sáng sớm, ăn cháo mồng 8 tháng chạp[1] xong, nhân lúc không có người tới bái phỏng, Tiết Tĩnh Xu dựa vào giường nệm đọc sách, Liễu Nhi ngồi vào trên bàn tính sổ sách. Nàng thật sự làm một quyển sổ, mỗi ngày đều phải đối mặt với tài vật trong gương tính toán mấy lần. Tuy tính đến tính lui cũng là vài thứ kia, vẫn cứ làm không biết mệt.
[1]Mùng tám tháng chạp âm lịch hằng năm là ngày vía đức Thích-ca thành đạo dưới cội Bồ-đề (bodhi), người Trung Quốc kết hợp truyền thống văn hóa dân tộc và sự tích nữ thí chủ Tu-sà-đa (Sujata) cúng dường bát cháo sữa (milk-rice) để tổ chức ngày lễ nấu cháo cúng Phật, hiệp kỵ tổ tiên, tế thần, thiết đãi họ hàng, thân hữu, xóm làng và bố thí cho người nghèo. Cho nên cháo này được gọi là “cháo mùng tám tháng chạp” (臘八粥).Hôm nay tính xong, nàng lại đem hành lý mang từ trên núi ra, nói: “Tiểu thư, hương liệu chúng ta mang xuống núi sắp dùng hết rồi.”
Tiết Tĩnh Xu buông sách, “Vốn là mang đến không nhiều lắm, ngày mai lại tìm về một chút đi.”
“Nhưng mà những nguyên liệu đó trong phủ đều tìm không thấy.”
Hương mà Tiết Tĩnh Xu dùng, bình thường đều là hai người bọn nàng đi lên núi tìm.
Tiết Tĩnh Xu nói: “Không sao, đều là chút đồ vật tầm thường, chút nữa ta viết cái danh sách, cho cVân Hương nhờ người đi hiệu thuốc mua là được.”
“Hiện tại chỉ có thể như vậy.” Liễu Nhi gật đầu, cũng may vài thứ kia dễ tìm, nếu không nàng sẽ đau lòng đến chết.
Hai người đang nói, bỗng nhiên Vân Hương thở hồng hộc chạy vào, “Tam tiểu thư, mau…… Công công trong cung lại tới nữa, lão thái quân gọi ngài ra đằng trước tiếp chỉ.”
Tiết Tĩnh Xu lập tức đứng dậy, Liễu Nhi và Vân Hương nhanh nhẹn sửa soạn lại cho nàng thật chỉnh tề, khoác thêm áo choàng, đi ra chính viện.
Trong lòng Tiết Tĩnh Xu suy đoán, có phải Thái Hoàng Thái Hậu muốn gọi nàng tiến cung trò chuyện hay không. Không nghĩ tới khi ra đến chính viện lại phát hiện vị công công lần này tới chính là vị công công thân cận của Hoàng Đế.
Trong nhà những người khác cũng chạy tới, Chu lão thái quân sai người lập bàn tiếp chỉ.
Đức công công nói: “Bệ hạ chỉ để nô tài đến truyền vài lời nói, lão thái quân không cần gióng trống khua chiêng như thế.”
Chu lão thái quân vẫn cung kính nói: “Không biết là chuyện gì lại phiền công công đến đây một chuyến?”
Đức Lộc ngoắc tay, sau lưng một tiểu nội thị cầm hộp đồ ăn hình bát giác trình lên.
“Hôm nay ngày mồng tám tháng chạp, tối hôm qua Ngự Thiện Phòng đã dùng lửa nhỏ mà nấu, ước chừng nấu cả đêm mới nấu ra một nồi cháo. Bệ hạ ăn cảm thấy không tệ, lệnh nô tỳ đưa tới cho Tiết tiểu thư.”
—————————-
∆ Chú thích:
[1] Mồng tám tháng chạp (bổ sung): Lạp Bát là ngày tết đầu tiên trong tháng chạp âm lịch, mỗi độ mồng tám tháng chạp hàng năm, tại Trung Quốc hầu như tất cả các gia đình đều ăn Cháo (chè) Lạp Bát.Cội nguồn của ngày tết Lạp Bát: Lạp Bát tức là mồng tám tháng chạp âm lịch hàng năm, là ngày cúng tổ tiên và tế thần và cầu mong ngũ cốc phong đăng, mọi điều tốt lành của người cổ đại Trung Quốc.
Trong tiếng Trung Quốc, từ “Lạp” gồm có ba ý nghĩa: Một là tiếp nối, có nghĩa chuyển tiếp giữa cái cũ và cái mới; hai là đồng nghĩa với từ săn, tức là săn bắn chim rừng, gà rừng và động vật hoang dã dùng cho cúng tổ tiên và tế thần; ba là có nghĩa xua ma trừ tà.
Cháo (chè) Lạp Bát: Sở dĩ mồng tám tháng chạp âm lịch có truyền thống ăn Cháo (chè) Lạp Bát, là vì người thời cổ cho rằng, cháo là món ăn tẩm bổ nhất. “Bản thảo Cương mục” của danh y Lý Thời Trân viết:
“Cháo có công hiệu ích khí, sinh tân dịch, dưỡng tỳ, vị, trị hư hàn, là món ăn tuyệt vời.

Cháo mồng tám tháng chạp