Hàn Cửu Cửu bất đắc dĩ nhún vai: “Các bạn không tin thì tôi cũng bó tay.”
Nhưng rồi anh ta lại mỉm cười: “Có giỏi thì các bạn đừng ăn nhé!”
Các khách mời: “…”
Bọn họ không giỏi!
Tạ Vãn Tinh là người đầu tiên cầm bánh rán mật ong và cả đĩa salad trái cây lên ăn. Không cần biết tiếp theo phải làm gì, ăn no trước mới là chuyện đúng đắn.
Các khách mời khác cũng tự chọn món mình thích ăn.
Tạ Vãn Tinh nhìn thoáng qua thấy Phó Văn Thiện chọn bữa ăn sáng Trung Quốc với sữa đậu nành, bánh quẩy và cơm nắm. Hiển nhiên hắn không cần phải khống chế cân nặng của mình.
…
May là giống như Hàn Cửu Cửu nói, sang nay tổ chương trình không sắp xếp quá nhiều hoạt động cho họ thật.
Tổ chương trình chỉ để bọn họ đi dạo quanh làng làm quen địa hình thôi. Hàn Cửu Cửu chịu trách nhiệm làm hướng dẫn viên du lịch.
Ngôi làng này cũng không lớn, đã vậy còn rất ít người. Trên đường đi cũng không có nhiều hàng quán, phải đi đến tận cuối đường mới có một quán mì và một siêu thị nhỏ.
Nhưng có lẽ vì dân cư thưa thớt nên phong cảnh tự nhiên ở đây rất tốt, có núi có sông. Mặt sông êm ả, ánh mặt trời chiếu xuống như mạ một lớp vàng mỏng lên nó.
Lúc Tạ Vãn Tinh đi qua ngã tư, xuyên qua khe hở nhà cửa anh thấy được một khu nhà liên hợp ở dưới chân núi, thoạt nhìn trông rất đổ nát. Anh thuận miệng hỏi Hàn Cửu Cửu: “Đó là gì vậy anh, trường học hả?”
Hàn Cửu Cửu sửng sốt một chút, sau đó bật cười nhìn Tạ Vãn Tinh: “Mắt em tốt thật đấy. Đó đúng là trường học, nhưng đã bỏ hoang lâu rồi vì không có học sinh. À.. cũng không phải không có học sinh, vẫn còn có mấy người. Đợi lát nữa chúng ta sẽ đi ngang qua chỗ đó thôi.”
Tạ Vãn Tinh không hỏi nữa, anh chỉ cảm thấy hơi lạ. Sao lại có học sinh đi học ở trường học đổ nát như vậy chứ?
Mãi đến tối, anh mới hiểu được ý nghĩ sâu xa trong nụ cười của Hàn Cửu Cửu, hối hận đến xanh ruột.
…
Sau khi tham quan toàn bộ ngôi làng xong thì cũng gần đến giờ cơm trưa.
Nhưng lần này tổ chương trình không để cho bọn họ ăn cơm suôn sẻ như vậy nữa.
Mọi người ngồi thành một hàng trong sân, trước mặt là một cái bàn dài, trên bàn bày năm phần ăn ngay ngắn, nhưng đều bị che lại nên không thể thấy rõ.
Hàn Cửu Cửu cười hề hề, đứng bên cạnh bàn giới thiệu: “Trước mặt các bạn là năm phần cơm trưa khác nhau. Nhưng mà… mọi người có thể nhận được phần cơm nào trong năm phần này đều phải dựa vào việc trả lời câu hỏi để quyết định. Khách mời nào có ít điểm nhất thì không có cơm trưa đâu nhé!”
Tạ Vãn Tinh hiểu rõ, đây là hoạt động thường thấy của chương trình. Sáu người phải tranh nhau trả lời câu hỏi, điểm càng cao thì món ăn nhận được sẽ càng ngon.
Anh cũng không lo lắng mấy, không phải khoác lác chứ tốt xấu gì Tạ Vãn Tinh anh cũng tốt nghiệp với hai văn bằng đấy. Nói sao thì anh cũng không tính là học sinh dốt đúng không? Thế nên anh rất có tự tin.
“Được rồi, các bạn chú ý nghe câu hỏi nhé! Câu đầu tiên… Món ăn yêu thích của SpongeBob là gì?
Nụ cười của Tạ Vãn Tinh đông cứng trên mặt.
Mẹ nó ai mà biết được? Ai rảnh đi quan tâm con bọt biển màu vàng kia thích ăn gì chứ?
Chu Anh bên cạnh anh sung sướng đáp: “Hamburger gạch cua!”
Tạ Vãn Tinh: “…”
Ồ… vậy mà có người biết thật này!
Cũng may câu thứ hai đã bình thường lại.
“Câu thứ hai…Năm khai sinh của công nghiệp điện ảnh là năm mấy?”
Tạ Vãn Tinh và Phó Văn Thiện lên tiếng cùng lúc: “1895!”
“Câu thứ ba… dãy núi dài nhất thế giới là?”
Ngô Nhiên giành đáp: “Dãy Andes.”
…
Hàn Cửu Cửu hỏi liên tiếp 30 câu, trong đó có một nửa là kiểu câu hỏi vớ vẩn như câu đầu tiên, thành ra có vài câu mà không một ai trả lời được.
Tổng kết lại Phó Văn Thiện được 6 điểm, Tạ Vãn Tinh được 5 điểm. Ngô Nhiên và người mẫu Viên Hi Nhi đều được 4 điểm. Riêng Tiêu Gia và Chu Anh khá thảm, một người được 2 điểm, một người chỉ có 1 điểm.
Chu Anh rơm rớm nước mắt nhìn bọn họ nhận phần cơm của mình. Còn mỗi cậu ta ngồi ôm hai cái bánh bao trắng không nhân mà tổ chương trình tốt bụng bố thí cho.
Câu duy nhất mà cậu ta trả lời được chính là câu đầu tiên hỏi về SpongeBob kia.
Ngô Nhiên cằn nhằn: “Ai bảo bình thường cậu chỉ lo đọc truyện tranh làm chi.”
Chu Anh cắn miếng bánh bao, uất ức nói: “Trước khi gia nhập công ty thì tôi cũng là học sinh chuyên thể dục thể thao đó. Mọi người học tập thì tôi phải huấn luyện đấy biết không?”
Mà ở chỗ camera không quay tới bên kia, Tạ Vãn Tinh đang đổi đồ ăn của mình với Tiêu Gia.
Phần ăn của Tiêu Gia chỉ có một phần canh thêm mấy lá rau xanh bên trên. Còn phần ăn của Tạ Vãn Tinh thì chay mặn đầy đủ, dinh dưỡng cân đối, có thịt có rau có cả trái cây.
Tiêu Gia định từ chối nhưng Tạ Vãn Tinh đã cản cô trước: “Có phải mới nãy em hơi hạ đường huyết không? Nếu không ăn uống đàng hoàng thì sẽ khó chịu lắm đấy.”
Không phải anh cố tình đối xử tốt với ai, chỉ là phong thái lịch thiệp thấm đẫm trong xương cốt nên anh đối xử với phái nữ rất dịu dàng mà thôi. Trước đây anh và Tiêu Gia đã từng hợp tác, anh biết mặc dù cô gái này đi lên bằng con đường hắc hồng nhưng thật ra là người tốt. Vẫn luôn cố gắng tiến lên, không có đi mấy đường ngang ngõ tắt đó.
“Yên tâm đi, tôi đã nói với Hàn Cửu Cửu rồi, camera không quay cảnh này đâu.” Tạ Vãn Tinh cười cười với Tiêu Gia.
Mái tóc dài của anh được buộc thấp để một bên vai, nhìn qua vừa nhã nhặn lại thanh tú. Dáng vẻ tươi cười với Tiêu Gia cũng cực kỳ dịu dàng.
Tiêu Gia nhìn anh đến ngẩn ngơ..
Cô không từ chối nữa, chỉ cảm thán nói: “Thầy Tạ này, cũng may là công ty không cho em yêu đương. Chứ không cộng cả khuôn mặt và tính cách chu đáo này của anh thì khéo em phải đi gõ cửa phòng anh lúc nửa đêm mất thôi.”
Tạ Vãn Tinh bật cười: “Nói lung tung gì đó cô nương.”
Hai người vừa nói vừa cười ăn xong bữa cơm, Tiêu Gia cũng không thật sự ăn hết phần ăn một mình mà gấp một nửa thịt bỏ vào chén của Tạ Vãn Tinh. Camera man bận bịu quay cảnh Chu Anh với Ngô Nhiên cãi nhau, thêm cả có Hàn Cửu Cửu nhờ vả nên cũng cố ý không quay bọn họ bên này.
Chỉ có Phó Văn Thiện vừa ăn bữa ăn xa hoa của mình, vừa im lặng chú ý động tĩnh của Tạ Vãn Tinh, ngồi xem toàn bộ quá trình.
Hắn thấy Tiêu Gia nhìn Tạ Vãn Tinh bằng ánh mắt sáng lấp lánh, mặt mày thì vô cảm nhưng trong lòng lại cười lạnh một tiếng.
Thậm chí hắn còn hơi bội phục Tạ Vãn Tinh đấy!
Chay mặn không kỵ nam nữ ăn hết. Đang quay gameshow giải trí cũng không quên tán tỉnh em gái.
Camera đang quay cũng không ngăn được người này toả ra hormone như một con bướm đa tình.
Phó Văn Thiện thấy Tạ Vãn Tinh tự nhiên vươn tay giúp Tiêu Gia gỡ hạt cỏ trên tóc xuống thì hừ lạnh một tiếng trong lòng.
Hắn cũng không biết vì sao, nhưng cái cảnh Tạ Vãn Tinh cười nói với Tiêu Gia trông gai mắt vô cùng. Theo lý thì mấy chuyện dơ bẩn trong giới giải trí nhiều như vậy, cũng không phải hắn chưa thấy bao giờ. Đừng nói Tạ Vãn Tinh tán tỉnh em gái, cho dù anh chơi 3P ngay trước mặt hắn thì cũng chả liên quan gì tới hắn cả.
Phó Văn Thiện nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể kết luận rằng dù sao Tạ Vãn Tinh cũng là người đàn ông lấy đi tấm thân xử nam của hắn, mặc dù hắn không vui nhưng ít nhiều gì cũng có chút hiệu ứng vịt con*.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Phó Văn Thiện càng tệ hơn.
Ai mà thèm có hiệu ứng vịt con với một người như vậy chứ?!