“Ta ăn ngon, ngủ ngon. Xin hỏi quý phi nghe tin ta bệnh từ đâu.”
“…..Thái sư là người hiểu đạo lý, liệu có thể…”
“Nếu là chuyện bên mẫu tộc của quý phi thì phiền người về cho. Còn mấy bình rượu thuốc này, Mạc Vũ không thể nhận.”
“Thái sư, ta cũng biết ngài luôn có lập trường riêng. Chuyện lần này chỉ là nâng đỡ một nhân tài. Ngài biết Nguỵ gia ta bao năm đều trung thành với bệ hạ. Ta chắc chắn nước cờ này sẽ không khiến ngài thất vọng.”
“Nếu là nhân tài thì đâu cần đến ta nâng đỡ. Chuyến đi này của quý phi e rằng tốn công rồi.”
“Ngài đừng vội quyết định, Cao Nhi hay Chí Nhi đều được. Chỉ cần thuận mắt ngài, ta đảm bảo chúng sẽ không phụ lòng ngài.”
“Nguỵ Chí năm nay là Tân khoa Bảng Nhãn còn Nguỵ Cao là Trạng Nguyên. Với điều kiện tốt như vậy thì không lo không có tương lai rộng mở. Mạc Vũ quá phận muốn nhắc người một câu, cho dù người có tới Cố phủ hay hối lộ ta, câu trả lời của ta vẫn không thay đổi. Ta còn công văn, không thể tiễn quý phi.” câu nói này của Mạc Vũ khiến Tuệ quý phi tức đến nỗi suýt thổ huyết cũng vẫn phải kìm nén mà rời đi
“Tiểu Hoa?” cô nghe sư phụ gọi lúc này mới từ gian trong đi ra
“Sư phụ…”
“Muộn rồi, để ta đưa con về.” nghe vậy cô cũng gật đầu rồi theo sư phụ trở về Cố phủ
“Sư phụ… con từng tiếp xúc với Nguỵ Cao, huynh ấy là người liêm khiết cũng rất biết nghĩ cho bá tánh….”
“Sao vậy? Sao không nói tiếp?”
“Là đồ nhi không hiểu chuyện.”
“Không sao, con cứ nói đi. Coi như sư đồ ta cùng nhau thảo luận về Tân khoa cử năm nay.”
“….Nguỵ Cao cũng không giống với Nguỵ Chí, huynh ấy là nhân tài, ngày ngày bầu bạn cùng văn chương chỉ mong có thể giúp ích cho xã tắc còn tên Nguỵ Chí kia đa mưu túc trí nhưng quá tham lam, chỉ nghĩ cho bản thân. Tam công tử Nguỵ gia, Nguỵ Chinh thì ngược hẳn lại, hữu dũng vô mưu.”
“Sao con không nhắc gì về Tân khoa Thám Hoa?”
“À, đại công tử Cao gia, người này con từng gặp nhưng chưa từng tiếp xúc. Con chỉ biết hắn ham mê tửu sắc nhưng luôn tỏ vẻ hiểu biết để giữ thể diện cho hoàng hậu.” cô nói thêm câu này, ngay lúc ấy xe ngựa cũng dừng lại
“Đến nơi rồi. Con vào nghỉ ngơi đi, không cần tiễn ta.” Mạc Vũ vừa nói vừa giúp cô xuống khỏi xe ngựa
“Dạ.” cô nói rồi đi vào trong phủ
“Tiểu thư, người có lạnh lắm không?” A Liên, nha hoàn của cô vừa nói vừa vội khoác áo chiếc áo lông cho cô
Cô nhanh chóng đi về phòng mình. Mùa đông năm nay đến sớm hơn những năm trước, giờ bên ngoài đã bắt đầu có tuyết rơi rồi.
“Hôm nay trong phủ thế nào?”
“Đúng như người dự đoán, lão gia say nên lại thúc giục Bạch công tử và Đỗ công tử thành gia lập thất. Cả hai vị công tử không đáp lại được, may có phu nhân giải vây mới thoát được.” A Liên vừa nói vừa chải tóc cho cô
“Không nhắc gì về ta?”
“Ban đầu Bạch công tử có hỏi nhưng lão gia nói tiểu thư đến phủ thái sư nên sau cũng không hỏi gì…”
“Khi về phòng thì sao?”
“Hai vị công tử rất lâu sau mới đi nghỉ ngơi nhưng họ nói chuyện gì… nô tỳ nghe không rõ…” A Liên nói câu này khiến cô nhíu mày nhẹ “Tiểu thư, là nô tỳ làm việc chưa tốt. Xin người đừng giận, ảnh hưởng sức khoẻ.”
“Nền đá cuội, một canh giờ.” cô nói rồi lên giường đi ngủ
A Liên cũng răm rắp đi ra ngoài cửa, quỳ ở nơi rải đầy đá cuội với hình dạng khác nhau mà quỳ một canh giờ. Không được khóc, không được kêu, nếu không may làm cô tỉnh giấc, hậu quả còn nặng hơn.
Sáng hôm sau, khi cô tỉnh dậy đã nghe A Liên nói trên triều hôm nay Mạc Vũ bất ngờ nâng đỡ Nguỵ Cao, để hắn đi theo bên cạnh phụ việc. Hiện tại đang giữ chức Hữu Đô ngự sử thay cho Nguỵ lão gia vừa bế quan. Nguỵ Chí thì chỉ được làm một chức quan nhỏ không đáng để tâm còn Cao Bân theo chân Cao lão gia là Lục bộ thị lang.
“Tiểu thư, người nghĩ tại sao tự nhiên Mạc thái sư lại nâng đỡ Nguỵ gia?”
“Là do ta.” cô nói một cách nhẹ tênh nhưng thực chất đang không hiểu nổi vị thái sư này tại sao lại nghe lời của một tiểu cô nương là cô như vậy.
A Liên có vẻ cũng nhận thấy được điều đó qua sắc mặt cô mà nói:
“Tiểu thư, như vậy chẳng phải tốt sao. Tiểu thư cần gì nghĩ nhiều cho mệt.” A Liên nói câu này liền nhận lại được ánh mắt sắc lẹm của cô khiến A Liên vô thức hoảng sợ mà làm rơi chiếc trâm
“A Liên, dạo này mồm miệng còn nhanh nhẹn hơn tay chân rồi nhỉ.”
“Tiểu thư bớt giận, nô tỳ biết sai rồi. Từ nay nô tỳ không dám nhiều lời.”
“Cây trâm hồ điệp ngọc bích này từ giờ là của ngươi. Lấy bộ trang sức hoa mai ngọc cẩm thạch ra đây.”
“Đa tạ tiểu thư. Mà… Tiểu thư, nay là sinh thần của hoàng hậu, phu nhân đã đích thân chuẩn bị cho người bộ y phục này. Nếu kết hợp với chiếc trâm ngọc cẩm thạch e là không phù hợp cho lắm.” lúc này cô mới nhìn về phía bộ trang phục lộng lẫy kia, một màu cam rực nổi trội cùng đường thêu hoa đào bằng tơ vàng.
“Cất bộ đó đi. Lấy bộ hoa mai xanh lục ra đây.”
“Dạ.”
Ngắm nhìn bản thân trong gương, bộ trang phục màu xanh lục nhạt thanh thoát cùng với chiếc trâm ngọc cẩm thạch đơn giản. Đôi bông tai cùng chiếc vòng tay ngọc cẩm thạch trơn đi kèm khiến cô càng trở nên tao nhã.
“Quà sinh thần của hoàng hậu đã chuẩn bị xong chưa?”
“Đã được căn dặn làm đúng theo lời tiểu thư.”
“Tên người làm đó thì sao?”
“Vô Ảnh đã giải quyết xong thưa tiểu thư.”
“Tốt.” cô nói một cách ngắn gọn, cũng không giấu nổi nụ cười trên môi
Trong suy nghĩ của cô, không có bí mật nào là giấu được mãi mãi. Trừ khi đó là người chết. Đến cả A Liên ngày ngày bên cạnh cô cũng không biết hết được những suy tính của cô.
A Liên mở chiếc hộp gỗ tinh xảo ra cho cô xem, bên trong chứa hai chiếc vòng vàng nạm ngọc lưu ly, mã não, phỉ thuý, xung quanh còn khắc hình phượng hoàng càng làm tăng sự quyền quý.
“Chỉ có đôi vòng vàng này mới hợp với hoàng hậu nương nương.” cô nói một cách nhẹ nhàng
“Tiểu thư, nay Bạch công tử và Đỗ công tử đã về phủ. Người cũng nên cẩn trọng hơn.”
“Chuyện này ta tự biết cân nhắc. Mà nay hai ca ca ta đâu rồi?”
“Đại công tử và nhị công tử…”
“Sao?”
“Nô tỳ có tội.” A Liên nói đồng thời vội quỳ xuống
“Nói.”
“Cao gia mở tiệc ăn mừng đại công tử nhà họ ghi danh bảng vàng. Các vị công tử đã sớm đến đó…”
“Ngươi… Vậy sao không ai báo ta tiếng nào.”
“Đại công tử và nhị công tử có đến sáng nay nhưng chưa đi được nửa đường đã bị Đỗ công tử chặn lại. Đỗ công tử nói tiểu thư vốn không thích Cao gia nên…”
“Nên cũng không cần mời ta?”
“Tất cả cũng tại Đỗ Ph…” A Liên chưa nói xong liền bị cô giáng cho một bạt tai
“Tên của huynh ấy mà ngươi cũng dám gọi!”
“Là nô tỳ hồ đồ.”
“Dọn đồ, chúng ta vào cung ở vài ngày.” cô nói, A Liên vội đi dọn đồ lập tức vào cung