“Ặc….Vậy tôi sẽ ở lại bên ngài thêm một đoạn thời gian nữa.” Quý Lăng Vi chần chừ nói.
Đỗ Cảnh Hòa rũ mắt, thầm cười nhếch mép.
Cũng may lúc này Vương Tam đưa nước tắm tới, phá giải bầu không khí khó xử, tiện tay mở luôn ổ khoá bên ngoài.
Trong phòng vẫn luôn không thắp nến, Quý Lăng Vi cái gì cũng không nhìn rõ, cậu ngâm mình trong thùng gỗ, hỏi Đỗ Cảnh Hòa chuyện đi châm trà.
“À phải rồi, khi đó đã xảy ra chuyện gì sao?”Quý Lăng Vi hỏi.
“Ta vốn định châm trà cho em, đột nhiên phát bệnh liền ngất đi.” Đỗ Cảnh Hòa giải thích.
“Thế rốt cuộc là ngài bệnh gì?” Quý Lăng Vi đón không ra.
“Tim đập nhanh, mỗi lần phát bệnh liền ngất xỉu, thân thể cứng đờ như xác chết. Nếu thấy ta phát bệnh, chớ có lo lắng, chỉ nghỉ ngơi một lát là sẽ ổn thôi.”Đỗ Cảnh Hòa giọng nói ôn nhu, ngữ khí bình tĩnh.
“Có thể chữa khỏi không?”Quý Lăng Vi hỏi.
“Là tạm bợ thôi, sống được ngày nào hay ngày đó, tương lai thì xa vời quá, chỉ cần được nhìn ngắm em mỗi ngày đã đủ mãn nguyện rồi, khửa khửa.”Đỗ Cảnh Hoà hài lòng cười nói.
Quý Lăng Vi thở dài, thừa dịp đang tắm cậu kiểm tra thân thể, đều bình thường. Không dư cũng không thiếu, “phù” không cần lo bị khó sinh mà chết nữa.
Hương nhi rốt cuộc đang ở nơi quái quỷ nào vậy?
Giờ cổ đang có thai? Cha đứa bé lại là một ẩn số? Ca này căng à.
Chỉ cần cậu không trở thành đại thiếu phu nhân, khó sinh không còn là vấn đề quan trọng nữa. Quý Lăng Vi rực cháy hy vọng, hạ nhân Đỗ phủ mau chóng phát hiện ra đi, kết thúc cái chuyện gã thay này đi.
Đỗ lão gia chắc chắn không chấp nhận con trai cưới đàn ông làm vợ.
“Đêm nay chúng ta ngủ tạm, nếu em không quen, ta ngủ ở trên mặt đất cũng được.” Đỗ Cảnh Hòa cẩn thận trải nệm ngồi ở mép giường.
“Hả, giường vẫn còn chỗ trống mà cùng nhau ngủ đi.” Quý Lăng Vi xốc lên chăn, phát hiện bên trong quả nhiên bày táo đỏ, đậu phộng, long nhãn, hạt dưa.
Quý Lăng Vi nhặt long nhãn*, thuận miệng hỏi: “Ngài ăn không?”
Đỗ Cảnh Hòa lắc đầu: “Ta bóc vỏ cho em nhé.”
“Thôi đừng bóc, tôi ngủ bên ngoài, ngài ngủ bên trong.” Quý Lăng Vi lo lắng Đỗ Cảnh Hòa thân thể suy yếu, buổi tối không cẩn thận lăn xuống giường chắc khỏi đi được luôn.
Đỗ Cảnh Hòa an tĩnh nằm bên trong, Quý Lăng Vi dồn chung mấy hạt trên giường lại, chậm rãi mở miệng.
“Ngài có muốn tâm sự với tôi về chuyện trong phủ không?” Quý Lăng Vi hỏi.
“Hừm hừm..Đúng là nên nói cho em biết một chút về nhà chúng ta.” Đỗ Cảnh Hòa cười nói.
“Nhà chúng ta vốn là thế gia thư hương*, đến đời phụ thân bắt đầu kinh thương*. Cửa hàng trải rộng các đại thành, tài sản riêng cũng kha khá.
“Phụ thân Đỗ Vĩnh Lân chỉ có hai nhi tử, ta cùng nhị đệ Triển Vĩnh.”
Đỗ Cảnh Hòa nói chuyện không nhanh không chậm, âm sắc ôn nhu trong sáng, khiến người nghe bất tri bất giác nhìn chăm chú.
“Vậy còn mẹ ngài thì sao?” Quý Lăng Vi hỏi.
“Ừm..lúc ta đến trên thế gian này thì người đã qua đời vì khó sinh.”
“Hiện tại Đỗ phu nhân là muội muội của mẫu thân, diện mạo có vài phần tương tự nhau, nếu người còn sống, ước chừng chính là bộ dáng như vậy.”
“À ngoại trừ phu nhân, trong nhà còn có vài vị thái thái không được coi trọng mấy.”Đỗ Cảnh Hòa nói tới đây liền im lặng.
Ồ, hiểu sương sương mối quan hệ trong Đỗ phủ rồi, chủ nhân là Đỗ Vĩnh Lân, kế tiếp là Đỗ phu nhân, nhị thiếu Đỗ Triển Vinh.
Còn đại thiếu gia Đỗ Cảnh Hoà lại không có địa vị trong gia đình này a, con trai ốm yếu đến mức không thể tham dự hôn lễ mà Đỗ lão gia vẫn không thèm ngó ngàng gì tới.
Từ phản ứng của Thúy Ninh và Vương Tam thì vị đại thiếu phu nhân xuất thân không được tốt lắm, không muốn gả cho đại thiếu gia nên chịu đánh oan.
Hơn nữa, mối hôn sự này vô cùng mờ ám. Nếu Đỗ lão gia thật lòng yêu quý con trưởng sẽ tìm một người cam tâm tình nguyện cùng hắn bái đường thành thân chứ không phải ép duyên như hôm nay.
“Ta nói xong rồi, đến lượt em kể về bản thân đó.”Đỗ Cảnh Hòa nói.
Quý Lăng Vi ngơ ngẩn, nói tóm gọn: “Cha mẹ tôi đã qua đời, cũng không có người thân nào khác. Bởi vì một số lí do mà tôi không có bạn bè, vẫn luôn cô đơn một mình.”
“Sau này có ta bên cạnh, em sẽ không cần phải một mình lẻ loi nữa.”Đỗ Cảnh Hòa đau lòng nói.
“Ngài thật sự sẽ ở bên cạnh tôi sao?” Quý Lăng Vi hơi hoảng hốt.
“Đương nhiên.”
“Ngài không được nuốt lời, tôi sẽ giận đó.” Quý Lăng Vi rất ít nghe người ta hứa hẹn với cậu như thế, đa số người thật sự hiểu cậu tránh còn không kịp nữa là.
“Không gì có thể ngăn cách đôi ta. Dù thân thể không dùng nổi nữa, ta cũng sẽ tìm cách khác để được mãi mãi bên cạnh em.”
Căn phòng tràn ngập không khí ấm áp, trong một góc tường ngỗng trắng căng thẳng vùi đầu vào cánh.
“Tôi có thể mở cửa sổ không?” Quý Lăng Vi vẫn còn sợ hãi mùi hương kì lạ kia, lo lắng bản thân lại giẫm lên vết xe đổ nên tốt hơn hết là mở cửa sổ thông gió để phòng ngừa.
Còn nữa, cậu cũng muốn mượn ánh trăng, nhìn thử xem trên tờ giấy Đỗ Triển Vinh đưa cho ban nãy viết cái gì.
“Em muốn làm gì cũng được.”Đỗ Cảnh Hòa chiều chuộng nói.
Quý Lăng Vi đứng dậy đẩy cửa sổ, chỉ có thể đẩy ra một phần ba, ánh trăng trắng rọi xuống, chiếu sáng một khoảng nhỏ trong phòng.
Quý Lăng Vi đưa lưng về phía Đỗ Cảnh Hòa, nhân cơ hội mở tờ giấy, cậu chỉ mong có manh mối quan trọng.
“Phu nhân~em đang xem cái gì vậy?” Âm thanh Đỗ Cảnh Hòa truyền từ bóng đêm, vừa lạnh lẽo vừa nguy hiểm.
– ——-
NAI: ngỗng béo “trắng” quá rồi phải trụng nước sôi thôi [@>@]/