Hạ Vy mang túi bánh nóng lên xe, mùi thơm của bánh giò nóng khiến cho bụng của ai kia phấn khích réo lên vài tiếng.
Hạ Vy tủm tỉm cười:
“Xin lỗi anh. Vì giúp tôi mà anh phải chịu vất vả rồi.”
Thiên Minh vội xua tay rồi đáp:
“Bụng tôi biểu tình không phải vì đói. Nó gặp lại món bánh thời thơ ấu nên phản ứng như vậy thôi.”
Hạ Vy tò mò hỏi:
“Anh cũng thích bánh giò sao?”
Thiên Minh khẽ gật đầu, nhận lấy chiếc bánh nóng hổi từ tay Hạ Vy:
“Rất thích.”
Hạ Vy nhoẻn miệng cười, thật không ngờ ca sĩ nổi tiếng như JK cũng có lúc thân thiện, gần gũi đến vậy.
…
Sau hơn ba tiếng đồng hồ, Thiên Minh và Hạ Vy đã có mặt tại bệnh viện tỉnh nơi Trần Vĩnh đang được cấp cứu. Thiên Minh nói với cô rằng anh còn có việc phải làm nên không thể vào bệnh viện cùng cô.
Hạ Vy bước xuống xe, nói lời cảm ơn Thiên Minh rồi lập tức chạy đi tìm anh trai.
Bà Lan vừa thấy Hạ Vy liền lao tới, đánh tới tấp vào người cô:
“Nếu không phải vì mày thì thằng Vĩnh đã không xảy ra chuyện.”
“Mày đúng là loại sao chổi mà. Chẳng hiểu sao mày cứ ám nhà này mãi như vậy.”
Hạ Vy dường như đã quá quen với những trận đòn roi nên cô không còn khóc vì bị mẹ đánh như hồi nhỏ. Cô hỏi lại:
“Anh Vĩnh ở đâu hả mẹ?”
Bà Lan ngồi xuống, chỉ tay vào cánh cửa đóng kín ở gần đó, khóc thành tiếng:
“Còn chưa biết sẽ ra sao.”
Hạ Vy đỡ bà Lan ngồi lên ghế rồi nói:
“Mẹ ngồi đây, con đi mua đồ ăn cho mẹ. Mẹ phải khoẻ để còn có sức chăm cho anh Vĩnh nữa.”
Ngay khi Hạ Vy đi khuất khỏi dãy hành lang, một người đàn ông dáng vẻ bặm trợn bước tới bên cạnh bà Lan:
“Sao rồi. Bà đã nói với con gái của mình chưa?”
Bà Lan khẽ lắc đầu:
“Xin anh thư thư cho tôi vài bữa. Thằng Vĩnh còn đang cấp cứu chưa biết sống chết thế nào. Chuyện tôi nợ tiền các anh nhất định tôi sẽ trả.”
Gã đàn ông cười lớn:
“Mẹ nó. Nếu không phải đại ca thích con bé Vy nhà bà thì bà đừng hòng sống yên ổn tới ngày hôm nay.”
“Thằng con trai bà bị nặng như vậy, tốn không ít tiền đâu. Nếu muốn cứu thằng Vĩnh thì mau nói con Vy đến chỗ đại ca Sơn. Nó mà làm đại ca hài lòng thì nợ cũ coi như xí xoá. Tiền cứu thành Vĩnh cũng không thành vấn đề.”
“Nếu không thì bà cũng biết rồi đấy. Nhà cửa không còn, con trai chắc cũng về chầu tiên tổ. Lúc đó có khóc cũng chẳng giải quyết được gì đâu.”
Bà Lan giàn giụa nước mắt.
“Vâng. Anh nói anh Sơn thư thả cho vài bữa. Tôi sẽ nói chuyện với Hạ Vy.”
Tên bặm trợn gật đầu rồi nói:
“Nhớ đấy.”
Dứt lời, hắn ta rời đi, trả lại sự yên tĩnh đến lạnh người của khu cấp cứu.
Bà Lan ngồi trên ghế khóc không thành tiếng. Nếu không phải bà nhất thời ham làm giàu thì đã chẳng vay tiền đám xã hội đen ấy. Có khi tai nạn của Vĩnh lần này cũng chính là lời cảnh báo của chúng dành cho bà.
Hạ Vy trở lại để lấy túi xách nên đã nghe được tất cả mọi chuyện.
Cô không dám tới gần vì sợ chạm mặt tên bặm trợn kia. Từ khi còn học cấp ba, không ít lần đại ca của hắn đã tới tìm cô nhưng Hạ Vy đều tìm cách trốn đi. Cô chưa từng nghĩ hắn ta vẫn nuôi ý định xấu với cô như vậy.
Hạ Vy tiến tới gần bà Lan, làm ra dáng vẻ tự nhiên nhất:
“Con quên mang theo ví. Tới lúc gọi đồ ăn rồi mới phát hiện ra.”
Nói xong, cô cầm lấy túi xách rồi rời đi:
“Mẹ đợi con một lát nhé.”
Nhìn theo bóng dáng của Hạ Vy, bà Lan khẽ thở dài. Hạ Vy là đứa con gái hiểu chuyện nhưng mỗi lần mệt mỏi hay bức xúc, bà đều trút giận lên đầu cô. Có lẽ mối hận năm xưa khiến bà không sao dành tình thương của mình cho Hạ Vy được dù cô thực sự là một người con hiểu chuyện.