“Cơm sốt hải sản hai vị gọi, mời các vị dùng thong thả”.
Lâm Tái Xuyên gật đầu nói: “Cảm ơn.”
Thoạt nhìn Tín Túc có vẻ không đói lắm. Cậu dùng dĩa bạc xiên một miếng thịt ốc biển ngâm sốt đậm đà, bỏ vào miệng, nhai từ tốn.
Có thể là ảnh hưởng của thói quen nghề nghiệp, tốc độ ăn cơm của Lâm Tái Xuyên rất nhanh, hơn nữa cơ bản không nói câu nào. Tín Túc nhìn đối phương hoàn toàn không có ý phản ứng mình, chán đến chết mà liếm liếm môi dưới, không việc gì mà cố ý kiếm chuyện, nói: “Đội trưởng Lâm, tôi muốn ăn thử món anh gọi”.
Lâm Tái Xuyên nghe thấy câu này, trong đầu bỗng hiện lên một cụm từ Chương Phỉ thường xuyên nói trong văn phòng, “làm mình làm mẩy”.
Khi đó anh không hiểu ý nghĩa của từ này lắm nhưng lúc này đối mặt với đủ loại yêu cầu không thể hiểu được của Tín Túc, đột nhiên anh hơi hiểu một chút.
Lâm Tái Xuyên đẩy đĩa của mình về phía Tín Túc, ý bảo cậu tự dùng muỗng múc. Tín Túc cũng hoàn toàn không khách khí, chia phần cơm sốt gạch cua, ăn luôn.
Cơm nước xong xuôi, hai người ra khỏi khách sạn. Lâm Tái Xuyên nhìn giờ, thấy đã khuya, “Nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về”.
Tín Túc hiếm khi tỏ vẻ khách sáo, nói, “Nơi tôi ở có hơi xa. Anh cứ đưa tôi về lại Cục Công an thành phố là được. Tôi sẽ tự lái xe về”.
Lâm Tái Xuyên nghĩ nghĩ, thấp giọng hỏi: “Ở khu biệt thự ngoại ô phía Đông à?”
Tín Túc mỉm cười.
Khu vực xung quanh cục công an thành phố không có mấy căn biệt thự vừa mắt. Tín Túc lại không muốn ở chung cư nên vẫn ở tại khu biệt thự ngoại ô phía Đông bên kia. Chỗ đó cách trung tâm thành phố rất xa. Buổi sáng, lái xe đến Cục Công an thành phố đều phải ra cửa sớm nửa tiếng.
Còn nhà Lâm Tái Xuyên lại ở phía Tây thành phố. Một lượt đi, một lượt về cũng phải đi quá nửa vòng thành phố, hai tiếng đi xe. Đúng thật là quá xa!
Lâm Tái Xuyên chỉ đành mang trả người về Cục Công an thành phố. Lúc ở trên xe, anh tháo một chiếc chìa khóa đưa cho Tín Túc: “Cậu không ngại thì có thể ngủ qua đêm ở văn phòng tôi. Trong gầm bàn có một cái giường gấp. Hoặc cậu mở sô pha ra cũng có thể ngủ. Chăn tội để ở góc bên phải phía dưới trong ngăn tủ”.
Tín Túc đưa tay nhận chiếc chìa khóa, vẻ mặt được sủng ái mà lo sợ. Chìa khóa văn phòng lãnh đạo, thế mà nói cho liền cho.
Giờ đã hơn nửa đêm, cậu vốn buồn ngủ nên cũng không muốn lái xe, ngủ một đêm ở văn phòng cũng không phải không thể chấp nhận. Sau khi chào tạm biệt Lâm Tái Xuyên, Tín Túc xoay người đi vào tòa nhà của đội điều tra hình sự, trong bóng đêm ngựa quen đường cũ chạm vào cửa văn phòng của Lâm Tái Xuyên…
“Cạch” một tiếng, Tín Túc duỗi tay bật đèn. Trong phòng, nháy mắt ánh đèn sáng trưng. Đây là lần đầu tiên cậu vào văn phòng của Lâm Tái Xuyên. Phòng được dọn dẹp gọn gàng, ngăn nắp. Chỉ có từng tập giấy tờ trên mặt bàn có vẻ hơi bừa bộn, rất đúng với phong cách của “Lâm Tái Xuyên”.
Tín Túc quan sát chiếc sô pha kia một lúc, nhìn ra được là chiếc ghế này có vẻ không chứa được đôi chân dài của mình. Cậu hạ lưng ghế sô pha xuống, lấy ra chăn gối từ ngăn tủ Lâm Tái Xuyên bảo.
Chăn bông cảm giác vô cùng mềm mại, tản ra mùi hương thanh mát khoan khoái.
Chiếc sô pha kia đúng là rất ngắn, hơn nửa chân Tín Túc đều thò ra ngoài. Cậu chỉ đành oan ức co chân, nghiêng người nằm xuống.
Tắt đèn, cả phòng liền chìm vào bóng đen tĩnh lặng. Tín Túc chậm rãi nhắm mắt lại.
Nhiều năm đã qua vậy rồi, Lâm Tái Xuyên dường như không có gì thay đổi. Hơn nữa, nhìn bên ngoài, anh bình phục rất tốt. Từng chịu nhiều vết thương nặng như vậy, chức năng của cơ thể nhất định không bằng lúc trước. Vậy mà anh vẫn có thể đảm nhận chức vụ quan trọng trong Cục Công an…
Khóe miệng Tín Túc im lặng hơi cong lên.
Như vậy thật tốt. Cậu thích người không dễ bị hủy hoại.
*
* *
Thời gian trên đầu có án tử, mọi người trong đội điều tra hình sự đều đi làm sớm nửa tiếng, lấy đội trưởng Lâm Tái Xuyên làm tấm gương làm việc và lãnh tụ tinh thần.
Có điều, từ sau khi người náo đó tới báo danh, trong đội lập tức có một trường hợp đặc biệt.
Sa Bình Triết liếc mắt nhìn chỗ ngồi nào đó còn trống trơn. Đã qua thời gian quẹt thẻ chấm công, thế mà đồng nghiệp mới còn chưa thấy tới. Anh nói đầy vẻ không hài lòng: “Cậu Tín Túc này sao lại đến muộn rồi? Hôm qua đến muộn, hôm nay lại không thấy đến… Có phải ngủ quên ở nhà rồi không? Nếu không thì ai đó gọi điện thoại cho cậu ấy đi?”
Lâm Tái Xuyên bên cạnh nghĩ đến gì đó, dừng động tác trên tay, đặt bút ký tên xuống, đi đến chỗ văn phòng trên tầng.
Cửa văn phòng không khóa. Lâm Tái Xuyên mở thẳng cửa, đi vào.
Ánh mặt trời bị tấm rèm dày nặng che lại, trong phòng mờ mờ ảo ảo, sô pha vẫn được mở thành giường, hai tay Tín Túc ôm chăn, người ngủ rất say.
Nửa mặt cậu trốn trong chăn, chân mày mảnh dài hơi nhăn lại, tóc mái xòa xuống gương mặt lãnh đạm, như thể đang mơ gì đó không tốt lắm.
Lâm Tái Xuyên chưa kịp mở miệng liền nghe thấy tiếng chuông báo thức không biết ở đâu vang lên ầm ĩ.
Tín Túc “ừm” một tiếng, mơ mơ màng màng ti hí một mắt. Lông mi vẫn còn đang đánh nhau. Một bàn tay trắng muốt thò ra, sờ soạng tìm di động, tắt chuông báo thức, lại rụt vào trong chăn. Đầu lại chui vào chăn ngủ tiếp.
Giống như sinh viên bị tật khó rời giường sớm sau kì nghỉ lễ Quốc khánh bảy ngày.
Lâm Tái Xuyên nhìn chằm chằm đối phương trong hai giây, mở miệng nói: “Định ngủ đến lúc nào?”
Giọng nói này đột ngột vang lên, Tín Tức tỉnh ngay lập tức. Đi làm ngày thứ hai đã bị lãnh đạo trực tiếp tự tay kéo ra khỏi ổ chăn, đầu còn hơi mơ màng, lẩm bẩm: “Đội trưởng Lâm…”
Lâm Tái Xuyên đứng cạnh sô pha, nhìn chằm chằm cậu từ trên xuống, lạnh lùng nói: “8 giờ 40. Cậu biết ở Cục Công an thành phố một tháng quẹt thẻ muộn ba lần sẽ bị xử phạt thế nào không?”
Áo sơ mi trên người Tín Túc nhăm nhúm, tóc trên đầu lù xù, người ngồi trên sô pha, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Hai lần…”
Lâm Tái Xuyên nói: “Đây là ngày thứ hai sau khi cậu báo danh”.
“Giờ tôi đi quẹt thẻ”, Tin Túc lổm ngổm bò dậy, sửa sang quần áo, chạy ra ngoài. Trên đường đi, cậu hình như còn lầm bầm một câu, “Dù sao tiền lương cứ trừ thoải mái… Đừng đuổi việc tôi là được rồi…”
Lâm Tái Xuyên nhìn đối phương tự biết đuối lý, chạy đi nhanh như chớp, một lúc liền không thấy bóng đâu. Anh lắc lắc đầu đầy bất đắc dĩ, cúi lưng gấp gọn lại đống chăn gối bừa bộn trên sô pha, cất lại vào ngăn tủ.
Tín Túc thành thành thật thật ra cửa quẹt thẻ, lại chạy đến phòng vệ sinh chỉnh trang bản thân một lúc, cảm giác hình tượng tốt đẹp trở lại mới đi bộ trở lại văn phòng, lúc đến trước mặt Chương Phỉ, cậu dừng lại, ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng hỏi: “Chị Chương, ở đội chúng ta, quẹt thẻ chấm công muộn ba lần sẽ bị xử phạt thế nào?”
“Quy định thống nhất trong cục là trừ 10% tiền lương cùng tháng, phải kiểm điểm trước mặt mọi người trong cuộc họp”, Chương Phỉ đầu cũng không nâng, nói, “Đội điều tra hình sự của chúng ta mà nói, có vẻ còn thêm việc mỗi ngày chạy phạt 3000 mét”.
Tín Túc: “…………”
Mỗi ngày, 3000 mét…
Chương Phỉ lại cười tủm tỉm, nói: “Có điều trong đội chúng ta trước giờ chưa từng có tiền lệ. Cậu cố gắng thể hiện cho tốt, sau 28 ngày nữa lại là một tháng mới tinh!”
Tín Túc: “………”
Được rồi! Hẳn là việc mua nhà gần Cục Công an thành phố tốt nhất là sớm triển khai.
Tín Túc vẻ mặt căng thẳng ngồi xuống chỗ của mình, nửa phút sau, chỉnh đồng hồ báo thức sớm lên 15 phút.
Chưa được một lúc, Lâm Tái Xuyên đứng ở cửa, gõ gõ cửa, nói rất nhanh: “Chương Phỉ, liên hệ người nhà của tất cả học sinh có mặt ở quán karaoke hôm đó, bảo họ trong hai ngày này dẫn con đến Cục Công an thành phố phối hợp điều tra vụ án. Nếu không tiện tới hoặc không muốn tới, chúng ta cử người tới thăm hỏi tận nhà”.
Chương Phỉ nghe xong hơi kinh ngạc, nói: “Ra trận lớn như vậy cơ à?”
Lâm Tái Xuyên vẻ mặt cứng rắn, giọng lãnh đạm: “Khi phát hiện một con gián dưới ánh mặt trời thì trong chỗ tối, bầy gián đã chen nhau không nổi. Rất có thể Trương Minh Hoa không phải người duy nhất bị hại do bạo lực học đường. Thậm chí, cậu ấy cũng không phải người cuối cùng”.
Chương Phỉ lấy ra thông tin lưu lại khi ấy của các học sinh, gọi điện thoại đến từng nhà. Cảnh sát hình sự khác cũng chụm vào nhau cùng đọc tư liệu liên quan.
Trên màn hình lật qua một trang thông tin hoc sinh, một tấm ảnh thẻ chụp gương mặt nam sinh trên nền xanh ở góc phải. Tín Túc không khỏi nhíu nhíu mày, ngoài ý muốn nói nhỏ: “A, người quen”.
Hạ Tranh kinh ngạc nói: “Cậu quen à?”
Tín Túc gật đầu một cái: “Con trai Hứa Ninh Xa, Hứa Ấu Nghi”.
Tín Túc nói xong thấy mấy người xung quanh đều dùng ánh mắt khó hiểu nhìn mình chằm chằm. Cậu trầm mặc mấy giây, sau đó mới phản ứng được là do chuyện gì, mỉm cười giải thích: “Nhà họ Hứa từng là một trong những đối tác của gia đình tôi. Sản nghiệp gia tộc không ở trong vùng nhưng ở ngoài tỉnh là nhân vật khá nổi tiếng. Tôi từng gặp bố con hai người họ trong một buổi tiệc rượu thương nghiệp. Đối với cậu ta còn có ấn tượng”.
Hạ Tranh tưởng tượng không ra trường hợp kia, đành phải khô cằn “A” một tiếng.
“Sau khi Hứa Ninh Xa ly hôn vợ trước, con trai ông ta sống cùng vợ cũ, luôn ở thành phố Phù Tụ”, Tín Túc nhấp chuột, cười, “Có điều nếu là nam sinh này… Thật đúng là vừa khéo”.