– Cậu và mẹ sống cùng nhau à?
– Ừ.
– Vậy bố cậu…
Khắp căn nhà, tìm đâu cũng không thấy dấu tích của một người đàn ông.
– Không có.
Xưa nay khi nhắc về bố, Hà Tịch luôn có thái độ không vui, không muốn nói nhiều. Dương Minh tinh ý nhận ra, chặn họng Tống Đại Nghĩa, không để cậu ta hỏi thêm nữa. Cậu hỏi:
– Đề cương tiếng anh làm đến đâu rồi? Dù sao cũng chung đội, có từ ngữ chuyên ngành nào không hiểu có thể tìm tôi.
Dù sao mấy phần mềm dịch tự động hiện nay độ chính xác không cao, tra sách truyền thống thì mất thì giờ. Hà Tịch tuy có chút bài xích, nhưng vẫn đem đề ra cho cậu xem. Dương Minh cầm cây bút, đánh dấu và ghi nghĩa những từ vựng hiếm gặp. Hà Tịch nhận ra không những Tiếng Anh, mà Lịch Sử cậu cũng am hiểu không kém. Ban đầu cậu tính khoanh đáp án hộ cô luôn nhưng thôi. Để người ta tự thân vận động vẫn hơn, tránh để cô nghĩ bản thân bị người khác coi thường.
Nhìn hai người bận rộn trao đổi Tiếng Anh, Tống Đại Nghĩa lười biếng dựa lưng vào sofa, tính mở TV ra xem. Cậu ta cầm điều khiển trên tay, trong lòng thầm than: cái TV cổ lỗ sĩ này giờ vẫn còn có người dùng sao? Màn hình thì nhỏ, lưng thì dày cộp. Cậu ta tưởng thứ này muốn tìm chỉ có cách đến viện bảo tàng thôi chứ? Bên cạnh còn có một chiếc radio cũng cũ không kém. Thứ này chắc là phải từ thập niên 80 – 90 gì đấy…
Sau một hồi tất bật trong bếp, dọn ra được một mâm cơm đầy đủ các món ăn, bà hài lòng hướng ra ngoài mà gọi:
– Ba đứa mau vào ăn cơm thôi.
Hà Tịch và Dương Minh bỏ lại tờ đề cương trên tay, Tống Đại Nghĩa cũng đặt điều khiển TV xuống bàn, cùng nhau đi vào trong bếp. Dương Minh quan sát một chút, bếp hơi nhỏ nhưng sạch sẽ, ngăn nắp, nhìn vào liền thấy là bàn tay của một người phụ nữ đảm đang. Trên bàn ăn bày biện rất nhiều món, như mẹ cô nói hôm nay trong nhà có giỗ, nên đồ ăn khá bắt mắt.
Mẹ Hà bảo bọn họ mau ngồi xuống, nhắc đi nhắc lại là không cần khách sáo.
– Dì còn chưa biết tên hai đứa?
– Thưa dì cháu tên Dương Minh.
– Còn cháu là Tống Đại Nghĩa.
Bà gật gù, chàng trai cao hơn, trắng hơn, đẹp trai hơn là Dương Minh. Còn chàng trai bên cạnh là Tống Đại Nghĩa. Bà sợ bọn họ ngại ngùng, vừa ăn vừa nhiệt tình nói chuyện.
– Tiểu Tịch nhà dì bình thường không thích nói nhiều. Hai đứa lên lớp có gì nhớ chiếu cố cho nó. Nói hai đứa đừng bất ngờ, lần đầu tiên có bạn học của Tiểu Tịch đến nhà đấy. Con bé cũng ít khi ra ngoài chơi, chỉ ru rú trong phòng. Nếu không học bài thì lại đọc sách, thật quá vô vị!
Hà Tịch bất bình nhìn mẹ, ai lại ở trước mặt người ta nói xấu con gái mình như thế chứ. Dương Minh nhìn cô cười khẽ:
– Dì à, thật ra bạn ấy rất tốt bụng đấy ạ, còn từng xả thân cứu nguy cho bạn học.
– Còn có chuyện như vậy cơ à?
Cô biết cậu cười nhạo cô chuyện Tống Đại Nghĩa lần trước. Nhưng cũng không phản bác, lẳng lặng ngồi nghe. Dương Minh nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu, tại sao hai mẹ con cô tính tình lại có thể trái ngược nhau như vậy? Mẹ cô náo nhiệt bao nhiêu, cô lại im lặng bấy nhiêu. Mẹ cô mới gặp họ lần đầu, lại có thể nhiệt tình tiếp đãi, còn là một người phụ nữ chu đáo, nếu cô cũng giống mẹ thì sẽ tốt hơn nhiều.
Trên bàn đa số đều là những món lạ mắt, có thứ cậu chưa từng thử qua. Nhưng nếm một chút, mùi vị cũng không tệ. Tống Đại Nghĩa vừa ăn vừa tấm tắc khen tay nghề của mẹ Hà. Cậu ta nhìn sang Hà Tịch hỏi:
– Mẹ cậu nấu ăn ngon như vậy, còn cậu thì sao? Chắc cũng phải thừa hưởng được một chút tài năng từ mẹ mình chứ?
Mẹ Hà không để cho cô nói đã cướp lời:
– Cháu có mắt nhìn đấy. Dì luôn luôn bận rộn, không có nhiều thời gian chăm sóc con bé nên Tiểu Tịch từ nhỏ đã học nấu mấy thứ đơn giản, tự nấu tự ăn tự chăm sóc bản thân. Đến bây giờ đã học làm được rất nhiều món ngon. Hôm khác hai cháu đến, để nó xuống bếp thể hiện tay nghề!
Còn có lần sau? Hà Tịch bất lực nhìn mẹ, lại nghe hai người kia vâng vâng dạ dạ. Chả nhẽ bọn họ còn muốn đến nữa? Mẹ Hà không để ý đến cô, gắp cho họ mỗi người một cái đùi gà. Hà Tịch chu môi:
– Mẹ, đùi gà mẹ cho họ hết, vậy còn con?
Bà liếc cô một cái, xua tay:
– Một bàn thức ăn này, con muốn ăn gì thì tự gắp đi. Đùi gà con ăn từ nhỏ đến lớn cũng không có ai giành, giờ nhường cho bạn con bất mãn cái gì?
Cô không nói nữa, gắp đại một miếng cá để vào bát. Dương Minh hứng thú nhìn cô, lần đầu tiên được thấy cô bày ra vẻ mặt hờn dỗi. Cậu gắp chiếc đùi gà từ trong bát của mình sang cho cô. Mẹ Hà thấy vậy thì cười cười:
– Cháu không cần nhường cho nó. Nó ăn không nhiều.
– Không sao đâu dì, vẫn là nên dỗ cậu ấy một chút.
Hà Tịch được người ra ” dỗ dành ” hai tai dần đỏ lên. Vì lời cậu nói mà ngượng ngùng không dám ngẩng mặt, chỉ biết cúi đầu ăn.
Mẹ Hà trông thấy dáng vẻ của con gái thì châm chọc:
– Nói con ra ngoài nhiều vào cho thông thoáng đầu óc. Nhìn xem, người ta mới nói có một câu mà đã bày đặt ngượng.
Tống Đại Nghĩa một bên chỉ lo ăn cũng bị chọc cho cười phá lên. Lớp trưởng đến lớp là cá mập, về nhà cũng chỉ là cá con của mẹ yêu thôi.
Vừa dứt lời, hai mặt Hà Tịch liền đỏ lên, ho khan không dứt. Dương Minh nhận thấy có gì không đúng lắm.
– Cậu làm sao vậy?
Cô ho không ngừng, ho đến nỗi sắp khóc. Cổ họng đau nói không được, cô chỉ chỉ xuống miếng cá đang ăn dở: bị hóc xương cá rồi.
Mẹ Hà lập lức đặt bát xuống, dùng bao nhiêu cách cũng không lấy ra được, nhìn cô trong nhà vệ sinh nôn khan cả buổi mà lo lắng không thôi. Dương Minh đứng bên ngoài nói với bà:
– Dì à, nên đưa cậu ấy tới bệnh viện. Cứ để như vậy không phải là cách.
Mẹ Hà gật đầu lia lịa. Cùng Dương Minh dìu cô xuống dưới. Tống Đại Nghĩa được giao nhiệm vụ ở lại trông quán.
Trời vẫn mưa, Dương Minh một tay dìu cô một tay cầm ô. Mẹ Hà đi trước ra ngoài bắt taxi. Mưa thế này xe cộ chạy ngoài đường rất ít, muốn bắt taxi cũng khó lắm. Hà Tịch đau đến nỗi nước mắt chảy dài, được Dương Minh ôm sát người để không bị ướt, nhưng cô cũng không còn tâm tình để ý đến nữa rồi. Cậu nhìn cô an ủi:
– Cậu chịu khó một chút.
Đúng lúc mẹ Hà bắt được xe, cẩn thận dìu cô lên trước, bà lại như nhớ ra gì đó, vội vàng đi xuống, hấp tấp quá nên quên mang ví. Lại nhìn con gái đang đau đớn, đầu mày sắp dính chặt vào nhau rồi, không nên chậm trễ nữa. Bà nhờ Dương Minh đưa cô đi trước, còn mình chạy về lấy ví tiền.
Một tiếng sau, Hà Tịch sau khi được bác sĩ mang chiếc xương cá ra khỏi họng, mệt mỏi ngủ thiếp đi. Dương Minh ngồi bên cạnh, nhìn dáng vẻ khi ngủ của cô rất ngoan, chân mày giãn ra, không nhíu lại như mọi ngày. Nói cho cùng cậu cũng có một phần lỗi, nếu cậu không nói đùa, có khi cô đã không nằm đây. Mẹ Hà đi thanh toán viện phí, đến bên cạnh giường, cảm kích nhìn cậu:
– Cảm ơn cháu! Tối nay cháu vất vả rồi.
Cậu cười khẽ:.
– Không đâu dì à. Dì đừng khách sáo như vậy.
Bà vỗ vai cậu:
– Không còn sớm nữa, cháu mau về nhà đi kẻo người nhà lo lắng. Gọi điện cho cả cậu nhóc kia nữa, bảo cậu nhóc không cần trông quán nữa. Đợi lát nữa Tiểu Tịch tỉnh, dì với con bé sẽ cùng về.
Bà đã nói vậy, cậu cũng không biết lấy lý do gì để ở lại. Thế là chào hỏi mấy câu rồi rời đi. Nhưng cậu không có nhắn tin nói cho Tống Đại Nghĩa, cứ để cậu ta ở đó trông coi quán ăn, cậu tới rồi nói cậu ta về cũng chẳng sao.