Vì thế, nhóm bốn người bên Tần Phi cũng vào trận.
Chuyện PG tìm thành viên mới không phải là bí mật gì, nhưng mà, mọi người làm sao biết được, cách mà họ tìm kiếm tài năng mới lại là đi ghép đội ngẫu nhiên trong đấu thường cơ chứ.
Bọn họ cũng từng nghĩ tới chuyện thay đổi phong cách đánh của mình, thả chậm tiết tấu để đồng đội mới dễ thở hơn, thế nhưng phong cách cá nhân đâu phải thứ muốn đổi là đổi ngay được, hơn nữa, cách đánh dồn dập chính là ưu thế của cả đội, đánh chậm chính là tự mình vứt bỏ ưu thế của mình. Đối với người chơi bình thường thì không sao, còn đối với một đội tuyển chuyên nghiệp như bọn họ, nếu không có ưu thế thì khác gì tự mình đào mồ chôn mình đâu.
Cho nên, nếu không lâm vào trường hợp bất đắc dĩ, bọn họ vẫn muốn tìm một người đi đường trên có thể bắt kịp được với nhịp độ của mình.
Hoặc cũng có thể là người đi rừng.
*
Train team xong đã là 11 giờ, Diệp Hồng đăng nhập vào acc clone của mình, thấy tin nhắn mình gửi cho Kinh Vũ vẫn chưa được cậu trả lời, liền đăng xuất rồi tắt máy tính.
Các đồng đội lần lượt rời máy, chỉ có mình Tần Phi vẫn ngồi trước màn hình.
PG là một đội tuyển vừa được thành lập vào ba tháng trước, vừa mới chào sân đã tham dự giải chuyên nghiệp lần thứ ba của Chúa Tể Ác Ma, góp mặt vào top 8.
Nhưng mà, trong ba tháng qua, người đi đường trên của bọn họ luôn đổi từ người này sang người khác, lại không ai có thể làm Tần Phi vừa lòng.
“Quá chậm! Hoàn toàn không theo kịp nổi! Quá vô dụng!”
– – đó chính là cách mà anh rống lúc đuổi đồng đội mới của mình ra khỏi cửa lớn của PG hết lần này đến lần khác.
Thế nên, những ai rời khỏi PG đều ôm hận với Tần Phi, nói anh chính là một tên đội trưởng đầu gấu.
Cũng không sai, Tần Phi đúng là đầu gấu thật, chỉ cần là anh đã không thích ai, đừng nói là huấn luyện viên, ngay cả bà chủ tới cũng không giữ nổi.
Nhưng mà, một người hung dữ độc đoán như vậy, cũng chỉ vì suy nghĩ cho cả đội, anh muốn một người có thể chung vai sát cánh với cả team để đoạt được chức vô địch.
Lúc xem Kinh Vũ chơi Băng Tuyết Chi Tâm, anh đã nhìn thấy được hy vọng, thế nên anh rất muốn biến hy vọng này thành hiện thực, mời cậu nhập đội. Dù ngoài miệng đã giao chuyện này cho Diệp Hồng, nhưng anh vẫn muốn tự mình thử xem sao.
Vì thế, trong phòng tập đã không còn lại ai, Tần Phi đăng nhập vào tài khoản phụ, vội vàng mở ra khung chat với “Cá Vàng không phải Cá Muối”:
asdf: Có đó không?
asdf: Có đó không?
asdf: Có đó không không không khônggggg?
Cá Vàng không phải Cá Muối:……
Kinh Vũ vừa livestream xong liền nhìn thấy đống tin nhắn này, có chút cạn lời.
Cậu gửi lại cho asdf một chuỗi dấu ba chấm xong, lại nhìn thấy tin nhắn của jkll.
jkll: Bạn đánh hay lắm, có hứng thú đánh giải chuyên nghiệp không?
Vỏn vẹn có một dòng chữ, lại làm Kinh Vũ ngẩn người.
Đánh giải chuyên nghiệp…… tất nhiên là cậu muốn rồi. Nhưng mà, cậu cũng có sự cố chấp riêng của mình, mà cái gọi là cố chấp của cậu, lại là thứ không được những đội tuyển chuyên nghiệp thừa nhận.
Đại khái là vào hai tháng trước, cậu đọc được một số comment ủng hộ, ngoài miệng nói “Tạm thời tui vẫn chưa muốn đánh chuyên nghiệp đâu”, nhưng vừa quay đầu đã đi đăng ký xin gia nhập đội tuyển đánh giải.
Nhưng mà, một vài nơi thì lại như muối bỏ bể, một vài đội phản hồi thì lại nói đội đã đủ người rồi, khó khăn lắm mới có một đội tuyển trả lời cậu, bên kia hỏi con tướng mà cậu thông thạo nhất là gì, Kinh Vũ liền trả lời là Băng Tuyết Chi Tâm.
Sau đó…. làm méo gì có sau đó nữa.
Kinh Vũ cũng không buồn gì mấy, chỉ cảm thấy không cam lòng.
Tại sao Băng Tuyết Chi Tâm lại không thể xuất hiện trong giải chuyên nghiệp chứ?
– – đúng vậy, đây chính là cố chấp, là chấp niệm của cậu, cậu muốn dùng Băng Tuyết Chi Tâm – một con tướng bị lãng quên – trong giải chuyên nghiệp, thêm vào đó, là dùng nó để chiến thắng!
Cậu muốn chứng minh, không có tướng yếu, chỉ có người chơi yếu.
Suy nghĩ đó tất nhiên sẽ không được chào đón trong các đội tuyển chuyên nghiệp, đại đa số những tuyển đánh giải vẫn luôn hy vọng các thành viên có thể đánh được đa dạng tướng theo tình hình của cả đội, làm theo yêu cầu của huấn luyện viên mà chọn dùng những vị tướng phù hợp, giúp cả đội giành chiến thắng, tiến đến chức vô địch.
Cho nên, sau khi Tần Phi nhắn xong câu “Có muốn đánh chuyên nghiệp không”, Kinh Vũ liền trả lời ngay:
Cá Vàng không phải Cá Muối: Em có thể chơi Băng Tuyết Chi Tâm được không ạ?
Kinh Vũ nhắn xong, cười tự giễu một tiếng.
Khó khăn lắm mới có cơ hội được đưa đến trước mặt mình, mình lại trả lời như thế thì có khác gì từ chối không? Thật ra mình chính là không muốn đánh chuyên nghiệp rồi nhỉ…….
Vừa định thoát khỏi giao diện trò chơi, bỗng nhận được tin nhắn từ người kia.
asdf: Tại sao không?
Tại sao không?
Kinh Vũ ngơ ngẩn nhìn dòng tin nhắn kia, hơn nửa ngày cũng chưa phản ứng lại.
asdf: Chỉ cần cậu chơi tốt là được.
Kinh Vũ hoảng hốt, cảm thấy mọi chuyện này giống như mình đang mơ vậy.
Ý của người kia chính là, chỉ cần cậu chơi tốt, muốn đánh con nào cũng được?
Kinh Vũ do dự, gõ một đống chữ, rồi lại xóa, lại gõ, rồi lại xóa.
Cuối cùng vẫn nhắn thế này:
Cá Vàng không phải Cá Muối: Nếu thế thì đúng là em có hứng thú, nhưng có thể cho em biết bên mình là đội nào không?
asdf: PG.
Cá Vàng không phải Cá Muối:!!!
asdf: Sao vậy?
Cá Vàng không phải Cá Muối: Chồng yêu Phi ca của em!!!
Cá Vàng không phải Cá Muối: Không phải, là nam thần của em!
Cá Vàng không phải Cá Muối: Có thể xin chữ kí của ảnh giúp em được hông?
asdf:……
Ngay khoảnh khắc đó, đội trưởng kiêm người đi rừng của PG — Tần Phi, nhìn màn hình máy tính ngay trước mặt mình, hơi nhíu mày.
Bỗng nhiên, có một dự cảm không lành.
