“Nếu đã vậy thì đầu tiên tôi nghĩ chúng ta nên đổi xưng hô. Trước sau gì chuyện em trở thành vợ chưa cưới của tôi cũng được thông báo ra bên ngoài, vậy nên em có thể gọi tôi bằng tên, đừng suốt ngày treo hai từ tổng giám trên miệng nữa”.
“Vậy thì… Em biết rồi, Kỷ Nhiên”.
Trì Tuyết muốn cắn luôn vào lưỡi mình. Người này nhập tâm diễn xuất như vậy, vừa mới bảo đổi liền gọi em xưng tôi đến là ngọt ngào. Cảm giác gọi tên của tổng giám khiến cô thấy như mình vừa nuốt phải gan hùm mật gấu, hai chữ Kỷ Nhiên vang lên, rụt rè lại ngượng ngùng. Anh mím môi nhịn cười, dáng vẻ chau mày sợ sệt nhưng vẫn cứng rắn gọi tên anh, thật dễ làm người xung quanh muốn bắt nạt. Chỉ tiếc là, trông mềm mại như mèo, nhưng anh biết rõ, Trì Tuyết luôn cố tình giấu đi móng vuốt sắc lẹm như hổ của mình.
“Được rồi, ngày mai thư ký sẽ gửi cho em vài thông tin liên quan đến gia tộc họ Kỷ, đồng thời bao gồm cả thông tin cá nhân của vài người quan trọng. Về vấn đề chúng ta gặp gỡ như thế nào, quen nhau trong bao lâu thì cứ nói rằng tình đầu của tôi là em, tôi theo đuổi em trước, nhưng lúc đó em đã có người trong lòng vậy nên tôi tình nguyện trở thành trái tim bên lề. Gần đây em cùng bạn trai có xích mích, phát hiện được chuyện đối phương ngoại tình nên sau khi cãi nhau liền rời khỏi nhà, vừa vặn lúc đó tôi tan làm về thì thấy em. Sau đó, nửa an ủi nửa ép buộc em kết hôn cùng tôi”.
“…”
Trì Tuyết triệt để cạn lời, cô nghi ngờ rằng trong mắt anh thì cô dì chú bác anh ta y chang mấy đứa nhỏ ngây thơ ngốc nghếch, chỉ cần xoàng xĩnh lừa gạt vài câu là xong. Hơn nữa, rốt cuộc ai đã nhồi nhét mấy cái kịch bản nhất kiến chung tình, trái tim tình si, bá đạo cưỡng chế này vào đầu anh ta vậy. Rõ là ba thể loại riêng biệt, bùm một cái liền bị người đàn ông này buộc thành một câu chuyện có đủ cao trào cẩu huyết.
“Ừm, vậy còn sở thích và thông tin cá nhân của anh thì sao?”
“Không đặc biệt thích gì cũng không đặc biệt ghét gì”.
Anh nhăn mày, có vẻ suy nghĩ khá lâu mới đưa ra được kết luận chung chung như thế. Trì Tuyết có cảm giác, anh ta đang khuyến khích mình vẽ thêm hoa thêm bướm cho cuộc tình lãng mạn của cả hai. Cô nhìn đồng hồ, mệt mỏi cả ngày dài, hiện tại đã tối mịt. Chiếc bụng mới được lấp ban chiều hiện tại lại kháng nghị đòi ăn, cô đánh bạo hỏi.
“Em thấy hơi đói bụng, anh có muốn ăn chút gì đó luôn không?”.
“Tùy tiện đi, tôi dùng gì cũng được. Em có cần gọi bác Phúc không?”.
“Không cần đâu, để bác dọn dẹp xong còn về sớm nghỉ ngơi”.
Trì Tuyết nhìn thực phẩm được chất đầy trong tủ lạnh, thầm nghĩ có ở nhà cả tháng cũng không chết đói được. Muộn như này ăn chút cơm nấu mềm, canh rau cùng tôm sốt chua ngọt là ổn nhất. Tôm nõn bỏ vỏ, nêm nếm thấm đậm vị, ăn sẽ vào cơm hơn. Trong lúc Trì Tuyết loay hoay trong bếp, cô không quên bảo anh đi tắm để đỡ mất thời gian, hơn nữa tối rồi, tắm trễ không tốt cho sức khỏe.
Anh chỉnh nhiệt độ, xả nước tràn xuống cả người, bất chợt nhớ đến bóng dáng bận rộn của Trì Tuyết, trong lòng bỗng chốc rối ren. Vì tâm lý có chướng ngại với phụ nữ, toàn bộ người được anh lựa chọn, kể cả đầu bếp đều là nam. Vậy nên lần đầu tiên thấy một người con gái vì mình vào bếp, lại dặn dò mình phải tắm sớm để không ngã bệnh, anh bắt đầu ngầm nghĩ kĩ hơn về hai từ gia đình. Cha mẹ anh kết hôn vì lợi ích giữa hai gia tộc, đặt công việc lên trên cả bản thân, thậm chí tựa như họ quên mất mình còn có một đứa con trai. Anh sống cùng ông nội từ bé, tình yêu giữa ông và bà cũng xuất phát từ việc liên hôn. Ông rất yêu bà chỉ tiếc trong trái tim bà đã sớm có hình bóng của người khác, chôn chặt người đó vào sâu bên trong, phủ lên lớp bụi thời gian, vĩnh viễn chẳng thể xóa nhoà. Bà vẫn luôn làm tròn bổn phận người vợ thảo người mẹ hiền và là một nàng dâu công dung ngôn hạnh, nhưng anh rất ít khi thấy bà thật sự vui vẻ, cho dù ông luôn cố gắng làm mọi thứ đặc biệt cho bà.
Vào mùa hè năm anh mười lăm tuổi, bà tạ thế ra đi. Nụ cười mãn nguyện ngày hôm đó, khiến anh nhận thức được rốt cuộc ngày bà chờ đợi cũng đã đến rồi. Chú chim vàng anh ngày nào đã thôi chẳng còn bị trói vào chiếc lòng son thiếp vàng nữa. Ông xoa đầu anh, nước mắt chảy dài, giọng nghèn nghẹn nghe chẳng ra vui buồn.
“Ở với nhau mấy chung năm trời, đây là nụ cười đẹp nhất của nội con đó. Ông nhìn mà cũng vui thay, bà ấy cuối cùng đã có thể yên tâm đi tìm người kia rồi”.
Anh chưa kịp có cơ hội nhìn thấy quả ngọt đầu đời, lại vô tình bị ác mộng thuở nhỏ vây khốn. Đối mặt với bậc phụ huynh xa lạ như người dưng, nhìn thấy ông dùng cả nửa đời mà chẳng thể đổi lấy tình yêu của bà, bất luận người nào tiếp cận anh đều chỉ chăm chăm nhìn vào gia sản khiến trái tim anh dường như chết lặng. Anh nhìn thấy hỉ nộ ái ố trên gương mặt Trì Tuyết khi đối diện với Hoài Khanh, trong lòng vừa e sợ vừa hâm mộ. Rốt cuộc tình yêu là như thế nào, gia đình có cảm giác ra sao, vì sao nó khiến con người rơi vào bi thương mà cũng làm cho họ hạnh phúc đến như vậy.
Tiếng gõ cửa từ Trì Tuyết cắt ngang dòng suy nghĩ miên man. Anh nói vọng ra báo rằng mình sẽ nhanh chóng xuống rồi lấy khăn lau đi mái tóc còn ướt nước, tựa như đang lau đi những băn khoăn chẳng nên tồn tại trong lòng.
Xuống phòng bếp thì tất cả đã được bày biện sẵn sàng. Anh ăn thử, món ăn đơn giản vừa miệng, thậm chí anh còn thấy mùi vị ngon hơn ngày thường rất nhiều. Cơn đói bụng dường như xóa đi bớt sự ngượng ngùng giữa hai người, Trì Tuyết nhanh chóng quét sạch chén đầu tiên. Cô lơ đãng hỏi anh.
“Kỷ Nhiên này, nhà rộng như thế mà anh không thuê thêm người giúp việc hay đầu bếp để nấu ăn sao?”
“Việc quét dọn thì tôi đã mua robot phụ trách, đầu bếp vẫn có, chỉ là khi nào cần tôi mới gọi tới thôi. Tôi không thích chung đụng với nhiều người lạ”.
“Vậy à…” Trì Tuyết trầm ngâm, quả nhiên che giấu bản thân không phải là việc dễ dàng gì. Nếu có quá nhiều người, lại còn là phụ nữ, chắc chắn anh sẽ khó chịu. Trì Tuyết tinh ý phát hiện dường như vị tổng giám này rất ngại chuyện tiếp xúc thân mật với phái nữ, ngay cả đối với Ý Yên anh ta cũng đứng cách xa một khoảng. Nhưng nếu thế thì tại sao anh đối với cô vẫn rất bình thường, thậm chí có phần hơi gần gũi. Trì Tuyết nhún vai, bỏ dở nghi hoặc trong lòng, cô tự nhủ có lẽ do anh cần tìm kiếm cảm giác để nhập vai người chồng hoàn mỹ.
“Ăn xong em nghỉ khoảng mười lăm phút rồi hẵng tắm, phòng của em ở cạnh phòng tôi, nằm trên tầng hai. Dưới tầng một là phòng để sách, em có thể tìm tư liệu mình muốn trong đó, có rất nhiều loại sách khác nhau và phòng làm việc, trước khi vào phiền em gõ cửa trước, phòng khi tôi đang quá tập trung. Trên tầng thượng là ban công ở phía ngoài, nằm ở cuối là kho chứa đồ”.
“Em biết rồi. Anh ăn xong thì cứ lên phòng làm việc trước, em sẽ dọn dẹp chỗ này.”
“Em cứ ngồi nghỉ ở phòng khách trước, tôi ăn xong sẽ để chén đĩa vào bồn rửa tự động. Quần áo và tủ sách của em ban nãy vệ sĩ cũng đã chuyển về, theo hướng dẫn của bác Phúc đặt trong phòng mới của em. Nếu bài trí có gì chưa hài lòng em cứ nói với bác Phúc, bác sẽ cho người chỉn chu lại”.
“Anh biết cách đặt để rửa không đấy?” Trì Tuyết mãi gật gù theo lời dặn của anh, vô thức hỏi theo bản năng lo lắng rằng thiếu gia mười đầu ngón tay chưa nhúng nước sẽ làm hỏng mọi thứ.
“Tôi vốn đâu phải phế nhân.” Anh rũ mắt, giọng điềm nghiêm túc. Trì Tuyết nuốt nước bọt, chẳng lẽ mình đã nói lời không phải nên anh ta cho rằng mình đang khinh thường anh ta sao. Cô giơ ngón cái, đảm bảo anh sẽ làm tốt, cô giao lại mọi thứ cho anh, còn mình thì nhanh chóng chuồn đi.
Anh nhìn dáng vẻ như cá chạch của cô, bật cười thành tiếng. Chỉ đùa giỡn chút thôi, mà đã hoảng sợ đến như thế kia rồi. Trong lúc đó Trì Tuyết mở rương quần áo, trân mắt nhìn đống đồ được đưa đến. Quần áo này nhỏ hơn đồ cô thường mặc một chút, đa phần là váy ngủ voan mỏng, nhìn qua liền biết vừa được cắt mạc, chưa mặc lần nào. Tên Hoài Khanh kia hay ho thật, đem nhân tình về nhà chưa đủ, còn đặt cả đống quần áo về địa chỉ chung cư để tặng, ung dung đến mức chẳng xem ai ra gì.
Giờ thì quần áo đi làm vẫn đầy đủ, chỉ có quần áo ngủ thì vệ sĩ lại mang nhầm. Trì Tuyết cũng không muốn phải đêm hôm làm phiền người khác, đành cắn răng mặc đại, chờ đến mai sẽ quay về chung cư một chuyến, sẵn tiện thanh toán hợp đồng thuê nhà. Cô mang đồ vào nhà tắm, chỉnh nhiệt độ nước, cảm tưởng cả ngày mệt mỏi được giũ bỏ đi chỉ bằng nguồn nước nóng thì tuyệt còn gì bằng.
Nhưng đã hơn vài phút trôi qua mà dòng nước lạnh vẫn chẳng ấm hơn được chút nào. Trì Tuyết lạnh đến độ đông cứng cả người, cô quấn khăn tắm lên mái tóc ướt sũng, vơ vội chiếc váy xanh lam mặc vào, bước sang gõ cửa phòng anh, muốn nhờ anh sang thử chỉnh lại xem sao.