Lâm Đạm Vân nghe xong, khuôn mặt trắng nõn của cậu bắt đầu nhuộm sắc đỏ, đến cả sau gáy cũng không thoát khỏi số phận mà ửng đỏ một mảng lớn. Lâm Đạm Vân đã gần như đưa giấc mơ này vào quên lãng thế mà khi Hạ Tư Hàn nhắc đến, những hình ảnh không được lành mạnh lắm trong giấc mơ bỗng chốc ùa về khiến cậu xấu hổ không thôi.
Sao cậu có thể nói với Hạ Tư Hàn là cậu mơ thấy mình bị người khác bế lên tận giường rồi cưỡng hôn một trận cơ chứ! Giấc mơ này cũng thô tục quá đi mất!
Nhưng mà… phải giải thích sao với Hạ Tư Hàn đây?
Đương lúc Lâm Đạm Vân rối rắm suy nghĩ để trả lời Hạ Tư Hàn như thế nào thì Hạ Tư Hàn cũng đồng thời nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Đạm Vân, có điều vì lo mải mê suy nghĩ nên Lâm Đạm Vân không chú ý đến cái người đang nhìn mình bằng ánh mắt nóng rực kia.
Nhìn thấy mặt bạn nhỏ bỗng nhiên đỏ như gấc thì sự tò mò trong Hạ Tư Hàn cũng được khơi gợi dậy. Vốn dĩ Hạ Tư Hàn hỏi chỉ vì xuất phát từ sự lo lắng nhưng giờ đây khi thấy biểu hiện xấu hổ của cậu, trong mắt Hạ Tư Hàn lại lóe lên một tia hứng thú.
Giấc mơ có thể khiến người ta xấu hổ như vậy, Hạ Tư Hàn chỉ có thể suy đoán ra hai trường hợp. Một là người đó làm việc gì đó rất dị hợm, còn hai là… làm việc gì đó mà trẻ em dưới 18+ không nên xem… Nghĩ tới trường hợp thứ hai, mắt Hạ Tư Hàn không khỏi tối sầm lại.
Không biết bạn nhỏ nhà ta là thuộc trường hợp nào đây?
Nhưng rốt cuộc Hạ Tư Hàn cũng không thể nghe được câu trả lời của cậu bởi khi Lâm Đạm Vân vừa mở miệng ra nói thì tiếng mở cửa phòng cắt ngang hành động của cậu.
Người vừa bước vào chính là cô y tế cùng với thầy Sở, vừa thấy Lâm Đạm Vân đã tỉnh, cô y tế liền bước nhanh tới chỗ cậu.
“Em cảm thấy thế nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái không? Ôi trời, sao mặt lại đỏ thế này!” Cô y tế hỏi thăm tình hình của Lâm Đạm Vân, thấy mặt cậu đỏ quá nên vội vàng đưa tay lên trán kiểm tra nhiệt độ.
“Ủa cũng đâu có sốt đâu?”
“Dạ em không sao đâu ạ.” Lâm Đạm Vân vội vàng đáp.
Sau khi đảm bảo mình đã ổn với cô nhiều lần thì cô y tế mới buông tha cho cậu. Sau đó cô y tế lại đưa ánh mắt sang thầy Sở, bắt đầu trách móc.
“Đội trưởng Sở à, tôi biết kỳ tập huấn mấy em học sinh cũng trải qua không mấy dễ dàng gì, nhưng thầy xem mấy hôm nay thời tiết rất nóng, thầy để mấy em chịu nắng vậy lỡ như có chuyện gì rồi sao?”
“Tôi xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý hơn.” Thầy Sở cũng nhận thấy mình còn sai sót nên cũng đứng im nghe cô trách.
Thấy đối phương cũng biết lỗi nên cô cũng không nói dông dài nữa, thầy Sở sau đó cũng tiến đến hỏi han tình hình của Lâm Đạm Vân.
“Em đó, về sau có mệt thì cứ xin phép ra nghỉ ngơi, tôi cũng đâu có ăn thịt em đâu mà không dám đi xin phép. À, nhớ cảm ơn bạn học này cho đàng hoàng, là em ấy đã bế em một quãng đường dài đến phòng y tế đấy.” Thầy Sở nói.
Bế? Hạ Tư Hàn bế cậu tới tận đây ư!?
Mặt Lâm Đạm Vân vốn dĩ đã hết đỏ từ lâu nhưng sau khi nghe lời thầy Sở nói, khuôn mặt cậu lại nóng bừng lần nữa. Không biết tại sao Lâm Đạm Vân lại nhớ tới giấc mơ vừa nãy, người đó cũng dùng tư thế bế công chúa… Chẳng lẽ vì Hạ Tư Hàn bế cậu nên cậu mới có giấc mơ như thế ư?
Không, không thể nào đâu nhỉ!? Nếu mà là thật thì Lâm Đạm Vân cậu cũng đen tối quá đi mất!!!
“Được rồi, nếu như em đã khỏe rồi thì mau về kí túc xá đi.” Cô y tế tinh ý thấy Lâm Đạm Vân đang xấu hổ nên cười nhẹ giải vây cho cậu.
“Dạ vậy tụi em xin phép đi trước ạ.” Lâm Đạm Vân rời khỏi giường, chào xong liền chạy trối chết, để lại Hạ Tư Hàn trong phòng.
Hạ Tư Hàn nhìn theo bóng lưng của cậu mà bất lực cười, sau đó cũng tạm biệt hai thầy cô rồi đuổi theo Lâm Đạm Vân.
Lâm Đạm Vân đi cũng không xa lắm nên chưa đầy một phút, Hạ Tư Hàn đã đuổi kịp cậu. Đứng từ xa, Hạ Tư Hàn trông thấy một người đang nói chuyện với cậu nên hắn cũng không vội đi tới mà đứng ở gần đó lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người.
“Tớ xin lỗi cậu! Là do tớ nôn nóng muốn thắng quá nên bất cẩn đụng trúng cậu.” Nam sinh đó gập người 90 độ xin lỗi Lâm Đạm Vân. Có thể thấy cậu ta thật sự cảm thấy có lỗi như thế nào.
Nhìn thấy cậu bạn trước mặt đột nhiên cúi đầu như vậy, Lâm Đạm Vân bối rối ngăn không cho cậu ta cúi đầu nữa.
“Được rồi, tớ biết cậu không cố ý, tớ không trách cậu đâu… Với lại dẫu gì cũng do tớ chậm chạp nên một phần cũng có lỗi của tớ.” Lâm Đạm Vân vội nói.
Cậu cũng biết do mình chậm chạp làm cản đường cả đội nên những người chơi sau mới nôn nóng như vậy, nguyên nhân cũng do cậu mà ra nên cũng không thể trách cậu bạn này hoàn toàn được. Huống chi bây giờ cậu ấy cũng thành tâm xin lỗi, như vậy là được rồi, Lâm Đạm Vân cũng không muốn làm mọi chuyện trở nên căng thẳng thêm.
Sau khi chắc chắn Lâm Đạm Vân không để bụng và tha thứ cho mình, cậu bạn đó liền nhét vào tay cậu đồ ăn tối mà cậu ta mới mua ở tiệm tạp hóa bên ngoài xem như quà chuộc lỗi, Lâm Đạm Vân biết điều đó nên cũng không khách sáo mà nhận lấy rồi chào tạm biệt.
Hạ Tư Hàn thấy hai người đã trò chuyện xong nên liền đi tới vỗ nhẹ vào vai cậu. Đột nhiên vai bị vỗ khiến Lâm Đạm Vân giật cả mình, suýt nữa làm rớt đống đồ ăn trên tay xuống đất, cậu quay ngoắt đầu lại nhìn thì thấy cái người làm cậu xấu hổ cả buổi trời – Hạ Tư Hàn.
“Người vừa nãy là người đã đụng cậu à? Cậu ta tới xin lỗi hả?” Hạ Tư Hàn tuy biết tỏng nhưng vẫn hỏi Lâm Đạm Vân.
“Ừm, thật ra cũng không hoàn toàn là lỗi của cậu ấy, cũng trách tớ thể lực yếu ớt nên mới khiến kéo chân mọi ngư- Này! Cậu làm gì thế!”
Chưa đợi Lâm Đạm Vân nói xong, Hạ Tư Hàn đã bóp hai má của cậu.
“Vậy nên đó là lý do cậu chạy bán sống bán chết, không thèm quan tâm đến tình trạng sức khỏe của bản thân đúng không?” Hạ Tư Hàn nhanh nhạy suy đoán đến một trường hợp, nghiến răng kèn kẹt chất vấn Lâm Đạm Vân.
Lúc đó Hạ Tư Hàn có việc bận nên không có mặt trong lúc trò chơi được diễn ra, sau khi giải quyết xong hết mọi chuyện, Hạ Tư Hàn liền quay về đội ngũ của lớp mình. Vừa quay về, đập vào mắt Hạ Tư Hàn chính là hình ảnh Lâm Đạm Vân bị đụng ngã, mê man bất tỉnh trong tiếng hét thất thanh của mọi người. Không kịp suy nghĩ gì, Hạ Tư Hàn liền vội vàng đi tới đám đông tách họ ra khỏi chỗ Lâm Đạm Vân sau đó liền bế cậu một đường đến phòng y tế.
Vì hắn ở cùng với Lâm Đạm Vân cho tới khi cậu tỉnh dậy nên cũng không rõ thực hư chuyện gì đã xảy ra, giờ đây nghe cậu trả lời, Hạ Tư Hàn cũng gần như đoán được mọi chuyện.
Bạn nhỏ này vì không muốn kéo chân người khác nên mới cố sức như vậy. Quả thật là không biết lo nghĩ cho bản thân!
Càng nghĩ càng tức nên Hạ Tư Hàn quên mất việc khống chế lực đạo tay của mình khiến Lâm Đạm Vân ăn đau, cậu vùng vẫy mặt mình, bảo Hạ Tư Hàn buông tay ra.
Đến lúc Hạ Tư Hàn nhận ra thì hai bên má của Lâm Đạm Vân đã đỏ ửng cả lên, cậu phồng má tức giận giẫm nhẹ lên giày của Hạ Tư Hàn.
“Cậu làm gì thế hả?”
“Tớ còn chưa giận mà cậu giận cái gì hả?” Cơn giận của Hạ Tư Hàn không hiểu sao lại xẹp xuống, Hạ Tư Hàn bất lực nói, tay xoa xoa nhẹ đỉnh đầu của cậu.
Lúc này Lâm Đạm Vân mới chợt nhớ ra câu hỏi vừa nãy của Hạ Tư Hàn, cậu mím môi, không trả lời câu hỏi của Hạ Tư Hàn.
Thấy Lâm Đạm Vân không có ý định trả lời mình, Hạ Tư Hàn có chút thất vọng, dường như cậu vẫn chưa hoàn toàn xem hắn là bạn tốt.
“Thôi cậu không nói thì thôi, tớ không ép cậu. Nhưng lần sau phải biết suy nghĩ cho bản thân trước biết chưa?”
“Là do lúc đó có người bắt đầu trách cứ tớ nên tớ mới chạy thục mạng như vậy… Tớ không muốn làm cục tạ khiến cả đội thua cuộc.”
Sau một hồi trầm tư suy nghĩ, Lâm Đạm Vân quyết định nói hết mọi chuyện với Hạ Tư Hàn. Ngay khi vừa dứt câu, trong lòng Lâm Đạm Vân bỗng dưng nhẹ nhõm đến lạ thường.
Lúc này tia thất vọng trong Hạ Tư Hàn biến mất không còn tăm hơi. Trong lòng hắn vừa cảm thấy mừng rỡ vừa cảm thấy thương cho bạn nhỏ. Mừng là vì cuối cùng cậu cũng chịu mở lòng với mình, còn thương là vì không biết lúc ấy khi nghe thấy những lời nói chói tai đó, cậu đã phải khó chịu đến dường nào.
“Cậu đã cố gắng hết sức rồi, không cần vì những lời nói chói tai đó mà phủ nhận sự cố gắng của mình.” – Hạ Tư Hàn mỉm cười dỗ dành cậu.
Chỉ với một câu nói của Hạ Tư Hàn, tâm trạng Lâm Đạm Vân dần trở nên tốt hơn rất nhiều, nỗi phiền muộn từ trưa giờ đè nặng trong lòng cậu nay đã được dỡ xuống.
Hai người cứ thế cuốc bộ đi về kí túc xá của mình. Hoàng hôn buông xuống phản chiếu hai bóng hình đang dán gần bên nhau.