[Bậc thầy trà xanh Hạ Úy Lam dựa vào khuôn mặt để đi lên, có chỗ nào xứng với Minh Trầm nhà tôi?] [Còn định tạo danh tiếng bằng cách này à? Cô ta đang tính toán gì vậy?]
Hình U không ngờ lời nói của mình đã trở thành sự thật, nhưng cô không những không bị phát hiện mà còn khiến hai cái tên Minh Trầm và Hạ Úy Lam dính chung với nhau.
“Bây giờ phải làm sao đây?”
Minh Trầm cất điện thoại: “Hửm?”
Hình U quay đầu nhìn anh, đôi mắt đen láy: “Cậu không lo lắng gì sao?”
Anh gối tay ra sau đầu, khóe môi lại hiện lên độ cong quen thuộc: “Tôi đã nói rồi, đi cùng vị hôn thê là việc thiên kinh địa nghĩa.”
“Nhưng fans của cậu lại không biết mối quan hệ của chúng ta, hơn nữa…” Cô do dự một lúc, khẽ lẩm bẩm, “Chúng ta sẽ từ hôn.”
Chuyện hôm nay cô không thể thoát khỏi liên can, nên chỉ có thể hoãn lại việc bàn bạc từ hôn một lần nữa.
Câu nói cuối cùng lọt vào tai, Minh Trầm tập trung ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước, im lặng rất lâu.
Sau khi về đến nhà, Minh Trầm đi vào phòng sách.
Khả năng cao là anh đi giải quyết các vấn đề trên mạng, Hình U tự giác né tránh.
Lúc này, hot search đã giảm xuống, sắc trời bên ngoài cũng tối dần, sau khi Khương Ngải Chanh kết thúc công việc thì mới biết chuyện, cô ấy vội vàng gọi qua: “U U, cậu có ổn không? Người đàn ông của cậu đã chạy đến bệnh viện truyền hơi ấm cho đại sư Hạ.”
“Ặc…” Hóa ra mọi người đã biết chuyện này, Hình U sờ mũi, thành thật thừa nhận: “Là mình.”
“Hả?” Một đoạn đối thoại mơ hồ, Khương Ngải Chanh nghe không hiểu.
Hình U ho nhẹ một tiếng, giải thích với cô ấy: “Là mình đi bệnh viện.”
Khương Ngải Chanh sửng sốt một lúc, qua nửa ngày mới phải ứng lại: “Cậu ư? Sao cậu lại đi bệnh viện?”
“Haiz.” Hình U thở dài, kể lại ngắn gọn sự việc buổi chiều mình trêu Cake, sau đó bị nó cào bị thương, chọc Khương Ngải Chanh cười ha hả.
“Cậu nên cẩn thận một chút, con mèo kia của Minh Trầm kiêu ngạo lắm, nó không cho ai chạm vào nó đâu.”
Sau khi “Con mèo nhỏ kiêu ngạo” nổi tiếng trên Weibo của Minh Trầm, fan hâm mộ đã cố gắng hết sức cầu xin thần tượng mang theo thú cưng đến chương trình.
Minh Trầm thực sự đã mang Cake đến tham gia một show giải trí, trên màn hình, nó không chừa mặt mũi cho ai, không những không sợ ống kính mà còn có thể nhắm mắt ngủ say một cách thoải mái.
“Thật ra Cake rất nghe lời.” Cô không nhịn được mà sửa lại tên cho Cake.
Quả thật, hôm nay cô bị thương chỉ là chuyện ngoài ý muốn, lúc cô rời đi đã bị Cake hiểu lầm rằng vẫn đang trong trò chơi nên mới dẫn đến hậu quả như vậy.
Vì lý do này, Cake bị phạt không được ăn cơm, ngay cả đồ chơi cũng bị tịch thu.
Đến tối, con mèo nhỏ mất hết sức sống, ngượng gạo nằm trong một góc, nếu thấy có người đi ngang thì nó sẽ cố ý phát ra những tiếng kêu yếu ớt để thu hút sự chú ý. Hình U bị từng tiếng kêu “Meo” “Meo ~” triệu hồi, cầm thức ăn cho mèo đi qua chỗ nó.
“Làm nũng cũng khá đấy, đừng học theo ba của mày, ra vẻ này nọ biết chưa.”
Cake ăn rất nhanh, chắc hẳn là đói lắm rồi, Hình U lại cho nó ăn tiếp: “Vẫn là chị đây tốt với mày, không những không trách mày mà còn cho mày ăn.”
Minh Trầm vừa bước xuống lầu liền nghe thấy tiếng xì xầm ở đâu đó, anh xoay người nhìn sang, Hình U đang ngồi xổm trong góc giao tiếp với con mèo của anh mà không gặp trở ngại nào.
Nghe thấy giọng điệu tự xưng quen thuộc kia, Minh Trầm cười châm chọc: “Chị ư?”
Hình U cầm thức ăn cho mèo trên tay, ngoái đầu nhìn anh: “Có vấn đề gì sao?”
Minh Trầm “À” một tiếng, khẽ nhếch môi: “Cậu tự xưng là chị, tôi là ba của nó, vậy chẳng phải cậu là con…”
“Đừng nghĩ chiếm hời từ tôi!” Hình U nhanh chóng cắt ngang lời anh, hất cằm hừ lạnh, sau đó cầm thức ăn cho mèo đi ngang qua người anh: “Chúng ta mạnh ai nấy xưng hô, không liên quan đến nhau.”
Tiểu Khổng Tước trở mình thông minh, không để lọt vào bẫy.
Minh Trầm thuận thế dựa vào cầu thang, nhớ tới cuộc nói chuyện vừa rồi trong phòng sách.
Trong lúc Đoạn Văn Phàm vẫn đang điều tra, đối phương đã chủ động tìm tới cửa: “Trong tay của đối phương có video, tôi đã đè xuống rồi.”
Người nọ là một phóng viên giải trí, trùng hợp bắt gặp được cảnh Minh Trầm rơi mũ, người phụ nữ bên cạnh đã đội lên giúp anh.
Ý đồ của đối phương rất rõ ràng, yêu cầu đưa tiền, Đoạn Văn Phàm không nói hai lời đồng ý giao dịch.
Khi video đến tay, đôi mắt sắc bén của Đoạn Văn Phàm nhìn người phụ nữ đeo khẩu trang, “Rốt cuộc người trong video là ai?”
Hình U đeo khẩu trang, ngay cả khi đoạn video bị lộ ra ngoài cũng sẽ không ai nhận ra cô, chỉ cần anh không thừa nhận thì đây vĩnh viễn là một bí mật.
“Ring ring ——”
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt suy nghĩ của anh, Minh Trầm chậm rãi đưa đến bên tai, giọng nói nhẹ nhàng của Hạ Úy Lam từ bên trong truyền ra: “A Trầm, em biết mọi chuyện trên mạng đều là hiểu lầm, cho nên em muốn hỏi một chút là em có thể giúp gì không?”
Minh Trầm: “Không cần.”
“…” Hạ Úy Lam hơi khựng lại, giọng điệu vẫn không thay đổi, “Thật ra, em có thể phối hợp với anh để thừa nhận với mọi người rằng anh chỉ đến thăm bệnh trên danh nghĩa bạn bè, điều này có thể làm sáng tỏ scandal, cũng như không ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng ta.”
Trong lời của đối phương có ẩn ý, Minh Trầm cầm điện thoại đến trước mặt, liếc nhìn thời gian cuộc gọi: “Chúng ta có quan hệ gì?”
Hạ Úy Lam ngập ngừng nói: “Anh cũng biết mà, bộ phim mới cần được quảng bá…”
Người đàn ông cười nhạo một tiếng, ánh mắt sâu thẩm nhìn xuống sàn nhà, nương theo bóng ánh sáng của ngọn đèn pha lê.
Đúng lúc này, bên cạnh vang lên tiếng bước chân, Minh Trầm nhanh chóng cất điện thoại đi.
Hình U mang dép lê chạy lạch bạch đến trước mặt anh, đứng cách anh một mét, hai tay chắp ở sau mông: “Chuyện ngày hôm nay, nguyên nhân nằm ở chỗ tôi, có cần phối hợp gì thì cứ nói.”
Có hơi bất ngờ, nhưng lại nằm trong dự liệu.
Đã làm sai thì sẽ có gan gánh vác, đây đúng là tác phong của Hình U.
Đôi má của cô gái ửng hồng, hàm răng trắng lấp ló giữa đôi môi hồng mỗi khi cô nói chuyện.
Minh Trầm khoanh tay, ánh mắt lưu luyến dừng trên khuôn mặt sáng sủa của cô: “Hiện tại không sợ bị lộ thân phận nữa sao?”
“Vốn dĩ sẽ không sợ.”
Hình U cúi đầu, nhúc nhích mũi chân.
Cô không giỏi giải quyết những rắc rối này, nhưng ít nhất cô cũng phải cho Minh Trầm một thái độ và việc tự chịu trách nhiệm của mình.
Hiếm khi Tiểu Khổng Tước thu lại bộ lông kiêu ngạo, khiến cho lòng người nào đó cực kỳ thoải mái.
Minh Trầm nhướng mày.
Đúng lúc này, một bản nhạc chuông vui vẻ phá tan bầu không khí im lặng, là Khương Ngải Chanh.
Đoán chừng lại là vụ scandal, Hình U không hề né tránh Minh Trầm mà trực tiếp nghe máy, Khương Ngải Chang ở đầu bên kia nói to: “U U, cậu hot lắm rồi.”
“Hả?” Vẻ mặt Hình U đầy kinh ngạc.
Cư dân mạng mắt tinh như kính hiển vi vì muốn biết tại sao Minh Trầm lại bí mật xuất hiện trong bệnh viện, đã cố gắng lấy nét cái tên mơ hồ trên màn hình điện tử một lần nữa, quá rõ ràng —— Là Hình U.
Trong nháy mắt, hot search về Minh Trầm và Hạ Úy Lam đã biết mất không một dấu vết, thay vào đó là các chủ đề liên quan đến #Minh Trầm – Hình U# và #Nam Trầm Bắc U# liên tục được cập nhật.
Khương Ngải Chanh nhắc lại qua điện thoại: “Fan CP của cậu và Minh Trầm, sống! Lại! Rồi!!”
————-
Tác giả có lời muốn nói:
Đoán xem tại sao con mèo nhỏ kiêu ngạo như Cake lại thân thiết với Hình U nào?
Câu trả lời sẽ được tiết lộ sau muahahahaha.
————-
Nơ: Không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ tác giả cho nhiều ngôn ngữ mạng và thành ngữ. Và trong đây tác giả cho trọn bộ combo:)))))))) ngồi tìm từ thích hợp mà muốn thoái hóa cột sống luôn.