Thanh Sương lanh lợi lấy ra hai nghìn lượng ngân phiếu nhét vào tay nam tử kia, thuận tay lấy bức tranh ra, cười nói: “Công tử, cho ngươi tiền, ngươi đi nhanh đi.”
Nam tử do dự nói: “Không được, hai vị cô nương…” Nếu hắn đi rồi, hai vị cô nương kia vẫn còn cầm bức họa thì chỉ sợ sẽ không đi ra được khỏi cái cửa tiệm này. Mặc dù đúng là mình đang cần dùng tiền gấp nhưng thực sự không thể hại hai vị nữ tử tốt bụng này được. Nhìn thấy mấy tiểu nhị đã đứng chắn ở trước cửa, nam tử kiên định lắc đầu nói: “Ta không bán bức tranh này nữa, cô nương đưa nó lại cho ta đi.”
Diệp Ly nhận bức tranh từ trong tay Thanh Sương, mở ra xem một chút rồi thoả mãn gật đầu cười nói: “Vừa vặn, bổn cô nương muốn mua bức ‘thanh giang vọng nguyệt đồ’ này để tặng người. Công tử cầm tiền đi là được. Ngược lại ta muốn nhìn xem, dưới chân thiên tử có còn có vương pháp nữa hay không.”
“Đã như vầy, các ngươi đừng có hòng mà đi được!” Chưởng quầy uy hiếp nói.
Diệp Ly buồn cười nhìn sang hắn: “Chẳng lẽ, ngươi còn dám giết chúng ta hay sao?”
Thần sắc của chưởng quầy cứng ngắc, rét lạnh nói: “Tuy rằng ta không dám giết các ngươi, nhưng lại có thể kéo các ngươi đi quan phủ ngồi tù! Người tới, xin danh thiếp của phu nhân, bắt ba tên tặc tử này đi quan phủ!”
“Láo xược! Coi chừng bổn cô nương chặt chân của các ngươi!” Thanh Sương ngăn ở trước mặt Diệp Ly, vượt lên phía trước quật ngã một tên tiểu nhị muốn bắt lấy Diệp Ly, tức giận trừng mắt với chưởng quầy nói: “Tên cẩu nô tài kia, trợn to cái mắt chó của ngươi ra mà nhìn cho rõ, Thận Đức Hiên này là của tiểu thư nhà ta đấy!”
Mọi người đều sững sờ, sắc mặt của tên chưởng quỹ kia hơi trắng bệch ra, có chút hoài nghi nhìn Diệp Ly: “Ngươi. . . Ngươi là. . .”
Diệp Ly nhìn hắn chằm chằm, thản nhiên nói: “Ta họ Diệp, đứng thứ ba.”
“Tam tiểu thư?” Chưởng quầy thất thanh kêu lên, sắc mặt lập tức khó nhìn hẳn lên.
Diệp Ly đưa bức họa trong tay cho Thanh Sương, nhìn lướt qua đám tiểu nhị đang vây quanh rồi lạnh giọng nói: “Còn không lùi ra, không muốn làm ở đây nữa phải không?” Mấy cái tiểu nhị uể oải nhìn chưởng quầy một chút, rồi lại nhìn Diệp Ly, sau đó thối lui qua một bên.
Phản ứng của chưởng quầy cũng không chậm, chỉ do dự một chút rồi lại tiến lên cười làm lành nói: “Tam tiểu thư, sao ngài lại tới đây?”
Nhàn nhã đi một vòng trong tiệm, Diệp Ly mới quay đầu lại coi như không nhìn thấy một tên tiểu nhị đang lặng lẽ chạy ra khỏi cửa. Hỏi: “Tên của Thận Đức Hiên chính là do cậu cả ta tự mình đề đấy. Như thế nào là Thận Đức? Chắc là chưởng quầy không biết, Hà sư phó, ngươi đến đây nói xem.”
Đang trốn ở trong quầy, sư phó giám họa nơm nớp lo sợ đi ra, thấp giọng nói: “Hồi bẩm. . . Hồi bẩm Tam tiểu thư, cữu lão gia hi vọng chúng ta làm đồ cổ phải chú trọng đến đức hạnh, Thận ngôn, thận hành, thận đức.” (nói năng cẩn thận, hành động cẩn thận, chú trọng đến đức hạnh)
“Nói hay lắm, như vậy. . . các ngươi đang làm cái gì? Biến đồ thật thành đồ dỏm để ép người ta bán sao?”
Chưởng quầy cãi chày cãi cối nói: “Tam tiểu thư không hiểu việc kinh doanh đấy, chúng ta cũng là vì việc buôn bán của Thận Đức Hiên. Đầu năm nay buôn bán không được tốt lắm.”
Diệp Ly cười lạnh nói: “Ta đúng thật là không biết làm kinh doanh, nhưng cũng biết kinh thương quan trọng ở một chữ tín. Một người không có uy tín, không có danh dự thì ai sẽ theo ngươi làm kinh doanh? Huống hồ. . . ngươi làm ăn được …mà sao bây giờ các khoản mục trong sổ sách của Thận Đức Hiên lại là một mảnh ảm đạm như thế này.”
“Ta. . .”
Diệp Ly nhìn hắn lạnh lùng nói: “Ngươi không cần giải thích. Từ giờ trở đi ngươi không cần làm nữa. Về phần các khoản mục trên sổ sách trước kia là có chuyện gì xảy ra, những người khác tốt nhất nên giải thích rõ ràng cho ta. Phải thật rõ ràng, còn những người không liên quan nguyện ý lưu lại thì có thể lưu lại, ta thưởng cho mỗi người năm mươi lượng bạc. Nếu như vẫn còn không minh bạch, thì các ngươi cứ đi vào nhà lao mà ở đó đi. Ta muốn nhìn xem rốt cục là chủ tử của các ngươi có tới cứu các ngươi ra ngoài hay không!”
Mấy tên tiểu nhị đều bắt đầu do dự, Tam tiểu thư sắp gả cho Định Vương bọn hắn đều nghe nói. Hôm nay cửa hàng này đã trở lại trong tay Tam tiểu thư, tất nhiên là sẽ thành của hồi môn để nàng mang theo đến Định Vương phủ đấy. Nếu như nói bọn hắn còn có thể đi Định Vương phủ, thì sẽ không phải đi nhà lao rồi. Huống hồ, năm mươi lượng bạc cũng không phải là một con số nhỏ, dường như có thể đủ để vượt qua một năm tiền công của hai người bọn họ.
Chưởng quầy thấy mọi người dao động, lại bước lên phía trước kêu lên: “Tam tiểu thư, ta là người của phu nhân, ngươi không có quyền đuổi ta đi.”
Diệp Ly cười yếu ớt: “Thật có lỗi, cái Thận Đức Hiên này là của ta đấy. Bàn giao rõ ràng các sổ sách trong tiệm, khoản nào ra khoản đó. Còn nếu không bàn giao rõ ràng. . . thì ngươi có là em ruột của phu nhân cũng vô dụng. Người của Vương gia sẽ không phải là đều ưa thích cầm đồ đạc của người khác dùng quen rồi thì coi như là của mình đi?”
“Ngươi. . . Ngươi. . .” Mặt của chưởng quầy lúc đỏ lúc trắng.
Diệp Ly không nhìn hắn nữa, lại quay người nhìn về phía công tử trẻ tuổi đang ngây người kia. Nàng đã sớm biết rõ từ mấy năm trước, chưởng quầy của Thận Đức Hiên đã bị đổi thành đệ đệ nhỏ nhất của Vương thị: “Vị công tử này, lại để cho công tử phải chịu nhục nhã, là ta quản giáo không đúng cách, xin hãy tha lỗi.”
“Không. . . không, không sao.” Thiếu niên có chút mất tự nhiên, khoát khoát tay, hắn cũng không nghĩ tới vị cô nương nhã nhặn trầm tĩnh này lại có thể là chủ nhân của cửa hàng này. Nghĩ nghĩ, tuy rằng cảm thấy có chút nhiều chuyện, nhưng thiếu niên vẫn không nhịn được mà nói: “Nếu cô nương là chủ nhân của Thận Đức Hiên, kính xin cô nương. . . hao tâm tổn trí nhiều hơn nữa. Ngộ nhỡ. . .” Nếu như hôm nay không phải gặp được cô nương này, chỉ sợ chính mình cứ oan uổng như vậy mà bị bắt vào đại lao rồi. Xem ra chỉ sợ là tên chưởng quỹ kia cũng không phải là lần đầu làm việc này.
Diệp Ly cũng không tức giận, gật đầu cười nói: “Đa tạ công tử nhắc nhở. Tiểu nữ cũng vừa mới tiếp nhận cửa hàng này, về sau nhất định sẽ quản giáo thật nghiêm khắc. Ta thấy công tử có chút không nỡ bỏ bức tranh này đi, trước hết công tử cứ mang bức tranh này về đi, ngân lượng thì cứ tính là ta cho công tử vay, về sau thuận tiện trả lại là được.”
Nam tử kia lắc đầu liên tục, trong lòng thật sự có chút không nỡ bán bức tranh gia truyền này đi, thế nhưng vẫn nói: “Không có công thì không được hưởng lộc. Chỉ cầu cô nương tạm lưu lại bức ‘Thanh giang vọng nguyệt đồ’ này hai tháng thôi, trong hai tháng tại hạ nhất định sẽ nghĩ cách trả hết ngân lượng lại cho cô nương.”
Diệp Ly thấy hắn khăng khăng như thế, cũng không để ý nữa, chỉ cười nói: “Vậy ta cứ đặt bức tranh này ở trong tiệm, công tử có thể đến chuộc đồ bất cứ lúc nào. Thanh Sương, lấy ra thêm một trăm lượng nữa xem như bồi tội cho vị công tử này.”