[Mau khôi phục lại đi hu hu, tui muốn xem cậu ta sắp phát biểu nhận xét gì!]
Cộng đồng mạng rất gấp, bên kỹ thuật trả lời lại cũng rất nhanh.
[Không phải bug, tài khoản đã xóa bỏ rồi] [??? Xóa bỏ rồi? Thật á?] [Tài khoản gần mấy chục triệu fan hâm mộ nói không cần liền không cần?] [woccc!! Thật sao! Cậu ta đây là muốn làm gì, muốn rút lui thật ư?] [@Giải trí xx, Tống Vân Hồi chấm dứt hợp đồng chưa vậy?] [Chẳng phải đang ở ‘đỉnh cao’ của sự nghiệp ư, sao đột nhiên lại làm vậy? Thật sự không cần tiền nữa à?] [Vốn dĩ vẫn luôn mong đợi cậu ta rút khỏi giới giải trí, nhưng không ngờ tới cậu ta thật sự dám làm (Đây đã được coi là rút lui khỏi giới chưa nhỉ)] [(Đừng mà, cậu ấy có một số ảnh phong cảnh đẹp quá trời qua đất, tui còn chưa kịp lưu nữa)]Theo <Khởi Hành> lên hotsearch ngoại trừ Tần Thư ra thì còn có Tống Vân Hồi.
Công ty ký hợp đồng với cậu không chịu nổi việc bị cư dân mạng tag liên tục, cuối cùng không thể không ra thông báo, nói Tống Vân Hồi đã chính thức chấm dứt hợp đồng với công ty.
Chấm dứt hợp đồng với công ty, xóa bỏ dayanzi, hành vi này đã rất rõ ràng rồi.
Rõ ràng những lời mắng mỏ ngập trời cũng đã chịu đựng qua, cộng đồng mạng không ngờ tới Tống Vân Hồi vậy mà lại lựa chọn rút lui khỏi giới giải trí ngay khi sự nghiệp đang ở đỉnh cao, bọn họ làm ầm ĩ ở siêu thoại nửa ngày trời.
Suy cho cùng, bọn họ không cho rằng Tống Vân Hồi là người như vậy, giống như chuyện bọn họ nhận định sẽ kéo dài rất lâu lại đột ngột kết thúc, mặc dù kết quả là điều họ mong muốn nhưng lại luôn khiến người ta không vừa lòng.
Trên mạng huyên náo đến ầm ĩ vang trời, người trong cuộc lại đang hưởng thụ những ngày tháng an tĩnh tốt đẹp.
Lúc này Tống Vân Hồi vẫn đang nhốt mình trong phòng ghi âm, chỉ lúc đi uống nước mới liếc nhìn điện thoại một cái, không ngờ tới lại thấy tên mình trên thông báo điện thoại.
Vốn dĩ xóa bỏ tài khoản là tốt rồi.
Không giống với trong tưởng tượng, hình như không có cảm giác ầm ầm dậy sóng gì cả.
Chỉ đơn giản là cảm giác ‘à vốn dĩ đã xóa rồi’.
Ràng buộc vô hình trên người dường như đang chậm rãi được gỡ bỏ, cả người đều nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Nhìn một chuỗi cuộc gọi nhỡ đến từ khắp phía, cậu tiện tay mở chế độ chớ quấy rầy, nuốt một ngụm nước xuống cổ họng, Tống Vân Hồi lại kéo dép lê lạch bạch trở về phòng ghi âm.
Lúc cậu làm việc không ai có thể quấy rầy cậu.
*
Tống Vân Hồi sau khi bật chế độ bắt đầu làm việc thì rất khó cảm nhận được thế giới bên ngoài, bất kể là thời gian hay âm thanh.
Đợi đến khi hai mắt thật sự mỏi nhừ đến không thể chịu nổi nữa, lúc này cậu mới mở cửa phòng ghi âm, muốn đi tìm sữa uống một chút.
Cậu vừa ra khỏi phòng ghi âm liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cậu mở cửa, liền bắt gặp một bầu trời đầy sao.
Trời đã hoàn toàn tối đen như mực.
Tần Thư đứng tại cửa, trong tay xách theo một chiếc bánh trứng nướng nhỏ.
Tống Vân Hồi nghiêng người để anh vào trong.
Tần Thư đặt bánh nhỏ lên bàn trà rồi mở ra, lấy ra cùng một chiếc nĩa nhỏ.
Tống Vân Hồi cầm lấy bánh nhỏ trực tiếp ngồi xuống sofa, trên gương mặt lộ rõ mệt mỏi của cậu giờ phút này đây lại tràn đầy cảm giác hạnh phúc.
Người này thật dễ thỏa mãn.
Tần Thư ngồi bên cạnh cậu, không dấu vết ngắm nhìn vẻ mặt cậu.
Hình như không có gì khác thường.
“Đúng rồi.”
Tống Vân Hồi bật dậy, nói, “Tôi muốn đăng ký một tài khoản mới.”
Cậu ngồi xếp bằng trên sofa, đặt bánh nhỏ lên chân, ấn mở dayanzi.
“Lấy tên gì thì được nhỉ?”
Tuy là một câu nghi vấn, nhưng Tần Thư luôn cảm thấy cậu hẳn là đã có đáp án rồi.
Tống Vân Hồi nhấc tay lên nhập vào.
[AAA Trứng tổng chuyên bán sỉ lá trà]Tần Thư bật cười, “Trứng trong bánh trứng nhỏ?”
Ánh mắt Tống Vân Hồi dường như sáng lên, cậu nhanh tay lẹ mắt chuyển sang giao diện chụp ảnh ‘tách’ một bức.
Cậu đưa ảnh cho Tần Thư xem, tiện thể vỗ vỗ bả vai anh, nói: “Cười lên còn rất đẹp trai nha, về sau hãy cười nhiều một chút.”
Khóe miệng Tần Thư hơi kéo lên.
Tần Thư nhìn Tống Vân Hồi chụp hình bánh nhỏ đặt làm ảnh đại diện, lại thấy cậu thuần thục search từng tài khoản người dùng dayanzi để follow.
Niềm yêu thích của cậu rất rõ ràng, những tài khoản cậu follow đều là những tài khoản yêu thích chó mèo cùng với một vài tác giả truyện tranh vui nhộn.
Nhớ lưu loát như vậy, xem ra đã muốn follow những tài khoản này lâu rồi.
Tống Vân Hồi nói: “Tài khoản cũ không tiện follow bọn họ.”
Được cậu cho vào danh sách follow cũng không phải tiếng tăm gì tốt cho cam.
Cậu ấn mở danh sách follow nhìn sơ lại một lần, sau khi xác nhận không bỏ lỡ một người nào, Tống Vân Hồi chuẩn bị đóng trang lại, ánh mắt lặng lẽ nhìn sang người bên cạnh, ngón tay cậu xoay một vòng, lại thêm Tần Thư vào danh sách.
Cho hàng xóm mặt mũi.
Hôm nay làm một Trứng tổng tri kỷ.
Tần Thư cũng mở dayanzi ra.
Tống Vân Hồi quay đầu lại, hai người cùng nhìn điện thoại đang lag dữ dội.
Sau một khoảng thời gian dài im ắng, điện thoại cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường.
Ấn thêm vài lần như vậy, danh sách follow của Tần Thư lại nhiều thêm một người.
Vị trí chừa ra trong danh sách follow bị chiếm cứ một khoảng trống lớn, với tư cách là người đơn thương độc mã đứng ở một khối trong bài đăng chính thức của <Khởi Hành>, Tống Vân Hồi bắt tay anh, nói, “Cảm ơn đã follow.”
Vừa chạm vào liền tách ra ngay.
Cái tay đang đặt một bên của Tần Thư khẽ nhúc nhích.
Sau khi Tống Vân Hồi rút tay về lại bắt đầu khoét bánh nhỏ cho vào miệng, quai hàm cậu phồng lên, giơ ngón cái lên với Tần Thư.
Tần Thư do dự một chút, sau đó nhẹ nhàng dùng ngón cái của mình ấn lên ngón cái của Tống Vân Hồi.
Mắt Tống Vân Hồi thoáng mở to, đôi đồng tử nhạt màu phản chiếu ánh sáng của căn nhà, khiến ánh mắt cậu trở nên lấp lánh sáng ngời.
Anh nói: “Một người bạn học thời cấp ba trước kia của tôi cũng làm như vậy……”
Anh còn chưa dứt lời thì một chuỗi tiếng chuông điện thoại đã cắt đứt cuộc trò chuyện của bọn họ.
Là số điện thoại lạ từng gọi đến ở tiệm trà sữa trước đó.
Vui vẻ giữa hai đầu mày bỗng chốc trở nên lạnh nhạt, Tống Vân Hồi ngáp một cái, đứng dậy dựa vào ban công nhận điện thoại, vừa nãy cậu đã tiện tay tắt chế độ chớ quấy rầy.
Gió buổi tối rất thoải mái, có chút lạnh, nhưng vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được. Tóc mái bị thổi đến vểnh lên, Tống Vân Hồi ngước mắt nhìn những ngôi sao sáng lấp lánh lấm ta lấm tấm trải đầy bầu trời.
“Alo xin hỏi là ai vậy ạ?”
“Xin chào anh Tống, tôi là trợ lý đặc biệt của Chung tổng, hiện tại Chung tổng đang ở bệnh viện, anh xem có thời gian đến đây một chuyến không?”
Giọng nói ở đầu dây bên kia hình như có chút vội, nhưng vẫn mạch lạc rõ ràng, hiển nhiên là lý trí vẫn còn online, hẳn là không phải chuyện gì lớn.”
“À.”
Tống Vân Hồi nói, “Anh gọi nhầm người rồi, tôi không phải vị anh Tống mà anh cần tìm.”
Cuối cùng cậu còn bổ sung thêm một câu, “Chỗ này bán sỉ hột xoàn, uyển chuyển từ chối bán lẻ, không thành thật chớ làm phiền, chúc anh một đời an nhiên vui vẻ, tạm biệt.”