“Hôn? Nó là như nào?” – Kreiss nghiêng đầu hỏi.
“Là như khi nãy…Khoan, anh hiểu tôi nói gì sao?” – Melly tròn mắt nhìn Kreiss.
Kreiss lúc đầu cũng thấy lạ, nhưng sau đó cảm giác vui sướng lan ra khắp cơ thể, anh ta nở một nụ cười rạng rỡ: “Tốt quá rồi nữ thần, ta hiểu tiếng của Người rồi!”
“Tôi không phải là nữ thần, chỉ là một người bình thường thôi.”
“Người xinh đẹp tựa thần tiên, vậy thì chính là nữ thần của Kreiss này!” – hắn ta cười toe toét. “Ta có thể hiểu những gì Người nói rồi!”
Dường như Kreiss có thể nghe hiểu được tiếng của Melly nên vui quá, không để ý tới những lời sau đó nữa. Cô chỉ biết lắc đầu bất lực.
Nhưng chỉ có Kreiss hiểu được tiếng Melly, cô cũng chỉ hiểu mỗi lời anh nói thôi chứ vẫn không hiểu tiếng Ai Cập cổ…Nhưng thôi, như vậy còn hơn không.
Cô bắt đầu suy nghĩ. Phải chăng có liên quan đến nụ hôn khi nãy của Kreiss? Không thể nào! Nếu có thể thông qua một cái chạm môi mà có thể biết thêm một ngôn ngữ khác, vậy thì quá hời rồi còn gì?
Nói gì thì nói, Kreiss cũng nhanh chóng bế cô về phòng, chứ đâu thể không mặc đồ mà chạy đi lung tung được…
…—————-…
Bên phía đám người khi nãy.
“Leir hoàng huynh, khi nãy là Kreiss hoàng huynh với ai vậy? Hình như đệ chưa từng thấy người đó trước đây?” – một người lên tiếng.
“Ta cũng chưa thấy bao giờ…có điều, nàng ta có làn da trắng thật đó, khuôn mặt cũng có vẻ rất đẹp…” – người tên Leir đáp lời, khuôn mặt đăm chiêu suy nghĩ.
Bọn họ không ngừng bàn tán về nữ nhân trong khu tắm khi nãy, ai nấy đều tò mò về khuôn mặt của nàng ta, rốt cuộc là xinh đẹp tới mức nào mà có thể lọt vào mắt của hoàng huynh bọn họ…
Ở bên phía Melly, trong phòng Kreiss
“Ư…sao tự nhiên lạnh quá vậy nè…ở Ai Cập mà cũng có thể thốt ra từ ‘lạnh’ này sao…” – Melly cảm giác có một luồng gió thổi qua lưng, bất giác run lên.
…—————-…
Trong phòng Kreiss.
Bầu không khí lặng thinh bao trùm cả căn phòng rộng lớn.
Cả hai đều im lặng không nói với nhau câu nào, cứ vậy, thời gian nhanh chóng trôi đi, chẳng mấy chốc đã tới nửa đêm.
“Khi nãy…thái độ của tôi thật không đúng…tôi xin lỗi…” – cô cúi đầu, bàn tay nắm chặt lấy trang phục làm nó nhăn nhúm hết cả.
Thấy Kreiss vẫn không nói gì, cô tự nhủ rằng hắn giận như vậy cũng đúng, đang yên đang lành tự nhiên lại bị cô gắt gỏng…
Nhưng lúc này Kreiss đang rơi vào trầm tư nên nhất thời không nghe thấy tiếng Melly.
Kreiss đang nghĩ, nếu như lúc đó anh không đến kịp, thì có lé cô đã bị đám kia giở trò xằng bậy rồi. Thật không dám nghĩ tiếp…
Vừa nghĩ, anh vừa siết chặt bàn tay lại.
“Kreiss?” – Melly tiến lại gần hỏi, nhưng anh vẫn chưa thoát ra khỏi mớ suy nghĩ trong đầu.
“Có lẽ phải…” – anh lẩm bẩm gì đó, nhưng càng về sau tiếng càng nhỏ nên cô không thể nghe tròn chữ.
Melly thấy vậy cũng không tiện hỏi thêm, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh.
“Bố…mẹ…anh ơi…em nhớ mọi người lắm…Tôi muốn về nhà…” – cô thu mình lại ngồi suy nghĩ.
Không biết giờ này mọi người đang làm gì…Mọi người có đang tìm kiếm cô không?
Melly lấy tay gạt đi nước mắt. Yếu đuối trong hoàn cảnh này chẳng ích gì, chi bằng tìm cách còn hơn…