Vậy mà Zane cùng cả thuộc hạ đều ở đây tận gần hai tuần. Mọi người lúc nào cũng trong tình trạng nơm nớp lo sợ, chỉ sợ sai sót thì họ sẽ đi gặp Chúa.
Trong những ngày này thì những người quản lý ở đây đều bảo Kaylin đưa cơm rồi còn phải hầu hạ từ thuộc hạ cho đến Zane. Bởi vì họ cho rằng mọi chuyện từ cô mà ra nên cô phải chịu trách nhiệm.
Kaylin thì còn phải dọn dẹp, nấu ăn, còn phải lo nước tắm cho tất cả những người ở đây bao gồm cả người của Zane. Cô bé mới chỉ bảy tuổi nhưng đã bị bắt lao động đến như này, thậm chí còn hơn cả những người lớn tuổi hơn.
Đang ngồi để nghe báo cáo từ phía Finnegan thì thì con mèo đen đi đến phía mấy người họ. Tiến đến gần chỗ Zane, sau đó liền nhảy lên ngoạm lấy dây buộc tóc màu trắng từ tay của anh xuống.
Zane nhíu mày đưa mắt nhìn con mèo. Liền cầm con dao gọt hoa quả để trên bàn, thẳng tay ngắm đến phía con mèo đang chạy về phía cổng. Chiếc dao găm thẳng vào thân lưng của con mèo đáng thương. Nó liền ngã ngay ra đất.
Túi thức ăn rơi vung vãi ra… Thì ra là Kaylin mới đi mua thức ăn về.
Cô bé thấy “người bạn” thân nhất của mình bị con dao đâm thẳng vào người như vậy liền khuỵu xuống. Đôi mắt đã lưng tròng nước mắt. Muốn đỡ lấy người con mèo nhưng lại sợ nó bị đau hơn.
Con mèo thì cố gắng gượng còn đưa dây buộc tóc cho cô bé. Nhìn thấy con mèo đau đớn như vậy làm Kaylin sợ hơn. Chạy một mạch vào trong nhà còn gọi người quản lý ra. Bà cô biết Kaylin vì sao khóc nhưng trước mặt những con người kia, bà còn cách nào khác được chứ.
– Mày khóc cái gì chứ? Con mèo này tao đã bảo vứt đi rồi không nghe. Bây giờ còn khóc lóc cái gì?
Không những vậy còn bắt Kaylin đi vào để nấu ăn. Nhưng Kaylin không muốn vậy, cô bé đưa tay đến con dao rồi nhắm mắt rút mạnh nó ra. Con mèo cũng co cả thân lại, máu chảy nhễ nhại.
Cô bế con mèo vào lòng, đưa mắt nhìn mọi người xung quanh nhưng sau đó liền rời khỏi đó.
Không ai biết cô bé đi đâu nhưng họ thấy sắc mặt của Zane kém ổn thì liền sợ hãi. Họ lập tức đi nấu đồ ăn ngay cho anh nhưng anh lại không hề động đến dù chỉ là một món.
– Con bé đó đi đâu rồi? – Dashiell nhìn người lớn tuổi nhất ở đây mà hỏi.
– Dạ thưa, con bé đó chúng tôi cũng không biết đi đâu. Nhưng có lẽ là chưa thể về được ạ. – Người quản lý cung kính mà nói.
– Đưa con nhỏ đó về đây. Ngay lập tức! – Zane vung con dao dùng để ăn về phía mấy người đó.
Họ liền vâng dạ rối rít rồi chạy khắp nơi để đi tìm.
Thật lâu sau đó thì lôi được Kaylin và cả một ông lão đến. Ông lão là đang băng bó cho con mèo nhưng cũng bị đưa đến đây. Thật may là mèo con vẫn còn cứu sống được. Nhìn mặt Kaylin thì sưng húp cả lên vì khóc nhiều.
Vừa nhìn thấy Kaylin thì Zane liền sải bước tới đó, thẳng tay ném bịch con mèo xuống đất. Có thể thấy đau đến mức nào. Kaylin muốn cúi xuống để bế con mèo lên nhưng lại bị Zane bóp cổ nâng cô lên cao. Cả chân cũng bị lơ lửng, gương mặt từ sưng đỏ trở nên tím tái lại. Mấy người ở đó, nhất là những đứa trẻ thì sợ khóc không ra tiếng.
Chợt… Zane ném Kaylin như anh đã ném con mèo đó. Cô bé đang thương cuộn tròn lại khó thở ôm lấy ngực mình.
Tưởng chừng như vậy là xong mọi chuyện nhưng Zane liền lôi súng ra ngắm về phía con mèo. Tiếng nổ lớn phát ra không chỉ một lần. Con mèo xấu số liền ngưng thở ngay tại chỗ. Kaylin đau đớn đi đến ôm con mèo bất lực không thể làm được gì. Việc này giống như đang gϊếŧ chết người bạn duy nhất của cô vậy. Từng việc xảy ra khiến đầu cô bé đau đến quay cuồng rồi lăn đùng ra ngất.
Mấy người ở đó chân run cầm cập khi Zane lôi súng ra. Họ không dám ho he vì sợ Kaylin sẽ liên lụy đến mình.
Nhưng sau đó Zane lại quay về phòng bỏ mặc tất cả ở đấy.
Sau đó mọi người cũng rời đi, ai có chỗ người ấy ở. Chỉ còn mỗi ông già là đỡ Kaylin về góc bếp. Đành chôn giúp cô con mèo ở góc vườn sau đó thì rời đi. Haiz… đúng là con mèo xấu số mà.
_____________
Mình đang có ý định viết bộ này bằng tiếng anh. Nếu như tương tác kém quá thì mình sẽ xóa để đăng tải lên nền tảng tiếng anh nhá. Mọi người nếu muốn đọc trên Novel Toon thì nhớ tương tác với mình chút nha, chứ sầu ear lắm. Bảo mong chờ truyện nhưng tương tác vẫn kém mà sầu 🤧