Cơm cậu nấu ăn thấy ngon, Hình Vân ăn xong không chỉ sẽ không tùy tiện sa thải cậu, mà còn dám nhất định sẽ tăng lương cho cậu.
*
Lúc Hình Vân ngẩng đầu, chỉ thấy Tiết Doanh Song đang lặng lẽ, chăm chú nhìn mình.
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp ấy nhìn vào hắn, tựa như tràn ngập nỗi buồn khó tả, phát hiện ánh mắt của hắn, lại lập tức chuyển tầm mắt, cúi đầu quét dọn.
Hình Vân nhìn tất cả chuyện này vào trong mắt, nhíu mày, đứng dậy rời khỏi phòng khách.
Một nhóc thế thân mà thôi, cũng dám nhìn trộm mình? Hình Vân không vui cho lắm.
Lúc trước khi ở nhà, hắn sống cùng người giúp việc vô cùng không thoải mái, hiện giờ bị Tiết Doanh Song nhìn như vậy, hồi ức không vui nhất thời lại tuôn ra.
Chẳng qua là một tên nhóc thế thân, còn muốn có được cái gì từ trên người hắn?
Hắn cũng không muốn có dây dưa gì đó không cần thiết với người này.
Hôm sau là thứ bảy, thứ sáu Hình Vân bận việc, không có thời gian ăn cơm tối, sau đó lại bận đến bốn giờ sáng. Bởi vậy chưa tới chín giờ, hắn đã bị cơn đói làm cho tỉnh ngủ.
Lúc hắn ra khỏi phòng, một mùi thơm xông thẳng vào mũi.
Mùi thơm đó trừ cà phê hương quen thuộc ra, còn kèm theo một mùi thoang thoảng ấm áp, hấp dẫn đến nỗi hắn không không tự chủ đi về phía nhà bếp.
Trong nhà bếp, bóng lưng Tiết Doanh Song xắn tay áo đứng trước bếp vẫn đẹp mắt như cũ, Tiết Doanh Song nghe thấy tiếng bước chân của hắn, quay đầu lại nói: “Dậy rồi à? Ăn chút cháo không?”
Hắn đến gần vừa nhìn, chỉ thấy một nồi cháo hải sản đang nấu bốc khói ùng ục, mùi thơm bay khắp nơi. Ngửi thấy hương thơm ấy, hắn không nhịn được nuốt nước miếng, bụng đói lại càng đói.
“Anh chờ tôi một chút, tôi bỏ tôm nõn với cá phi lê vào.”
Hình Vân nhìn nồi cháo chỉ biết gật đầu, Tiết Doanh Song lại nói: “Thấy anh hôm qua bận đến khuya, buổi sáng ăn chút cháo bụng cũng dễ chịu hơn.”
Hình Vân theo bản năng lại muốn gật đầu, nhưng đột nhiên cảm thấy sai sai. Hắn quay đầu lại, nheo mắt nhìn về phía Tiết Doanh Song: “Cậu biết tôi ngủ mấy giờ?”
Cảm giác bị người khác dòm ngó lại ập tới, Tiết Doanh Song còn chưa giải thích, Hình Vân đã mất hết khẩu vị. Hắn trầm giọng nói: “Làm tốt việc mà cậu nên làm, đừng thích xen vào việc của người khác.”
Nói vừa xong, hắn không quay đầu lại, bỏ đi.
Tiết Doanh Song:?
Sao nữa đây?
Nhìn bóng dáng nổi giận đùng đùng của Hình Vân, Tiết Doanh Song nghĩ có nên giải thích một chút hay không, nhưng vừa ngẩng đầu nhìn đồng hồ, chín giờ đúng, tan ca thôi.
Cậu lập tức ngậm miệng, tự múc cho mình một bát cháo lớn, bưng về phòng ăn.
Nói thiệt chớ không phải khoe, phần cháo trắng này là cậu nửa đêm thức dậy để ninh đó, mùi vị ngon cực kỳ.
Chẳng mấy chốc cậu đã ăn sạch hết, thoải mái mà xoa xoa bụng.
Một giờ trưa, Tiết Doanh Song ra ngoài ăn trưa.
Vừa khéo Hình Vân cũng từ trong phòng đi ra, xem ra là hết bực rồi.
Hai người vừa khéo cùng đi về phía nhà bếp, Tiết Doanh Song lại múc chén cháo cho mình, thấy trong nồi vẫn còn dư lại chừng nửa chén, quay đầu lại nhìn Hình Vân đang uống nước, nói: “Anh có muốn ăn chút gì đó hay không? Mùi vị thật không tệ nha.”
Hình Vân nhìn chút đỉnh cháo này, khinh thường nói: “Tôi đi xuống lầu ăn.”
Bình thường, vào buổi tối và ngày nghỉ hắn đều ăn cơm tại nhà hàng sở hữu tư nhân trong tiểu khu, hôm nay cũng không ngoại lệ.
“Chờ một chút…”
“Tôi nói lại lần nữa, đừng xen vào việc của người khác.” Hai tay Hình Vân nhét vào túi áo, cuồng ngạo ngang ngạnh bỏ đi.
Nghe câu này, một câu “Mấy hôm nay, nhà hàng phải tu sửa” của Tiết Doanh Song, lập tức nuốt trở vào.
20 phút sau, Hình Vân trở về như tên ngốc.
*
6 giờ rưỡi, Tiết Doanh Song “học là sướng” lại xuất quan lần nữa, đói rồi.
Cậu lấy một chút cháo cuối cùng trong tủ lạnh ra hâm nóng, lúc đi ngang phòng khác, chỉ thấy Hình Vân ngồi trên sô pha, trên bàn trà trước mặt bày đầy văn kiện, coi bộ là bận đến nỗi không kịp đi vào phòng làm việc, trực tiếp làm việc trong phòng khách.
Sắc mặt Hình Vân không tốt lắm, Tiết Doanh Song đoán hẳn là hắn chưa ăn cơm trưa.
Nếu đã không thèm ăn đồ tôi nấu, tốt xấu gì cũng order đồ ăn chứ? Giúp anh ta order? Nhưng mà nghĩ lại, Hình Vân đã bảo cậu đừng xen vào việc của người khác, thế thôi vậy.
Bảy giờ tối, Tiết Doanh Song bắt đầu làm việc nhà.
Hình Vân còn đang tăng ca, giấy tờ lật từ tệp này sang tệp khác, điện thoại gọi không ngừng, nói muốn khan cổ họng.
Tiết Doanh Song rót cho hắn một ly nước ấm, rót xong cũng không làm phiền, lặng lẽ rời đi.
*
Đơn đặt hàng xảy ra vấn đề, Hình Vân bận rộn hai ngày, quả thực sắp điên rồi.
Cuối cùng thì cũng xong, ngẩng đầu vừa nhìn đồng hồ, vậy mà đã mười hai giờ rưỡi.
Bắt đầu từ hôm qua hẵn chưa có miếng cơm nào, đói bụng đến nỗi mơ hồ sắp đau dạ dày.
Chỉ là hắn không thích đồ ăn ngoài, cũng không ăn quán lề đường, giờ này ra ngoài ăn cơm, chỉ có bánh mì ở cửa hàng tiện lợi là ăn được.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên có một mùi thơm nồng đậm kéo đến.
Hương vị ấy vô cùng quen thuộc, ngửi đến nỗi hắn muốn chảy cả nước bọt… Bỗng nhiên, một chén cháo hải sản nóng hổi xuất hiện trước mặt hắn.
Ngẩng đầu, chỉ thấy Tiết Doanh Song đứng ở trước mặt hắn, chân thành nói: “Tôi cũng không muốn xen vào việc của người khác, nhưng bất kể như thế nào, ít nhiều gì anh cũng ăn một chút đi, đói muốn chết làm sao làm việc?”
“Ngoài ra, sở dĩ tôi phát hiện anh không ngủ, là bởi vì nửa đêm tôi dậy ninh cháo trắng.” Tiết Doanh Song lại nói, “Tôi không có ý rình trộm anh, hi vọng anh đừng để bụng.”
Tiết Doanh Song cũng không nói lời vô nghĩa, nói xong trực tiếp bỏ đi.
Trong phòng khách, Hình Vân ngồi trong đống văn kiện ngổn ngang.
Hắn nhìn vào chén cháo đó, không nhịn được cầm thìa lên. Chỉ là cầm lên xong, hắn vẫn còn có chút nghi ngờ.
Thứ của tên nhóc thế thân chỉ mới tốt nghiệp cấp 2 nấu, ăn được không? (~ liên quan gì ông nội:v)
Nhưng quả thật hắn hắn muốn xỉu rồi, nghi ngờ thì nghi ngờ, cuối cùng vẫn ăn một ngụm.
Hạt gạo nấu đến mềm mịn cho vào miệng liền tan trôi vào cổ họng, sưởi ấm dạ dày đói khát đã lâu của hắn.
Không giống với cháo hoa thanh đạm bình thường, phần cháo trắng được hầm từ xương hương vị đậm đà, mực khô, khô sò vô cùng thơm ngọt, hơn nữa tôm nõn, cá phi lê và hàu tươi ngon nấu vừa đủ lửa, sau đó cho thêm rong biển non mềm, nếm một ngụm là mười phân vẹn mười… Đợi đến khi Hình Vân cảm nhận được, bát đã hết sạch.
Hình Vân vốn đói bụng muốn xỉu, ăn hết cháo xong người cũng sống lại. Hắn còn chưa đã thèm liếm liếm môi, chỉ cảm thấy càng ăn càng đói.
Hắn bưng bát vào nhà bếp, trong nhà bếp, chỉ còn lại chiếc đèn trên bếp còn đang sáng, ánh đèn mỏng manh chiếu sáng một cái nồi trên bếp lò.
Đến gần vừa nhìn, chỉ thấy còn dư lại nửa chén cháo.
Hình Vân khinh thường hừ lạnh, hứ, nhóc thế thân tham ăn này, còn chừa lại nhiều như vậy, chẳng lẽ muốn ăn một mình?
Hình Vân cảm thấy mình không quản Tiết Doanh Song là không được mà, vì thế lại múc một muỗng lớn.
Hắn đói đến run người, cũng không kịp ngồi xuống, dứt khoát cầm bát đứng ăn.
Nhưng mới ăn một ngụm, đèn nhà bếp đột nhiên sáng lên, cả phòng sáng trưng.
“Đừng ăn!” Chỉ nghe Tiết Doanh Song la lên, Hình Vân đang ăn vụng bị bắt tại trận.
——-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Thế thân: Cờ hó không được phép ăn vụng! Cờ hó ăn hải sản nhiều sẽ bị dị ứng!