Thế rồi ba cô cười tươi đi lên nhận lớp. Bỏ lại người nào đó với khuôn mặt bất thần.
Cô nhận lớp xong, hai cô bạn có việc nên đi trước không thể đưa cô đến phòng đăng kí họ sinh mới. Cô đi vòng quanh hỏi hết người này đến người khác đều mãi chẳng thấy đến, cô là người mù đường mà, dù chỉ cỡ nào cũng không biết. May mà gặp chị Mộc Thần trên đường nên dẫn cô đi
Phòng hội trưởng
Cô đi vào thấy hai anh cô ở đấy. Thấy có người vào nên hai anh ngẩng mặt lên nhìn thì thấy cô.
Duy Nma lại nói: “À anh quên nói với em là lên lớp xong xuống đây đăng kí”
Cô tức giận nói: “Anh quen hay quá ha. Anh biết rõ em mà nếu không có chị Mộc Thần em ở đây chiều rồi”
Duy Nam đưa tay lên quạt cho cô mát: “ Thôi thôi đừng giận anh biết sai rồi”
Cô trừng mắt nhìn Duy Nam nói: “Chẳng lẽ em sai”
Đức Huy thấy thế chạy lại nói: “Tiểu thư à đừng giận lại đây đăng kí đi”. Anh kéo cô đi lại ghế ngồi.
Cô vừa ngồi xuống có bàn tay trắng thon dài đẩy tờ giấy đến cho cô. Cô nhìn tay rồi nhìn lên chủ nhân của đôi bàn tay đẹp ấy là anh-Nguyễn Tuấn Kiệt. Cô nghĩ nảy giờ anh ngồi ở đây thì cũng động nghĩa anh đã nghe thấy hết, cô cúi ngầm mặt xấu hổ.
Anh thấy vậy nói: “Em ghi thông tin đi”
Cô nghe vậy cô cầm viết lên viết thông tin thật nhanh, dù có viết nhanh chữ cô vẫn rất đẹp. Cô vừa ghi vừa nói: “Em đến để ghi danh lớp trưởng nữa”
Đức Huy đẩy cuốn quyển dày đến trước cô nói: “Đây nè cô nương”
Cô thấy cuốn đó tới cô cũng ghi với tốc độ như vậy ghi thật nhanh để lên. Vừa ghi xong cô đã đứng dậy chào mọi người rồi chạy ra thật nhanh. Cô vừa chào xong chạy được mấy bước thì
Tuấn Kiệt: “Đứng lại”
Cô quay lại mặt ngơ ngác nhìn anh
Anh nhìn cô, tay chỉ vào giấy nói: “Còn mặt bên đây nữa”
Cô đi lại trong lòng cô cùng xấu hổ, nếu có cái lỗ nào thì cô cũng chui xuống rồi.
Thấy cô cầm viết lên mà không ghi anh biết cô đang xấu hổ nên chọc: “Có cần anh cầm tay em viết không?”
Cô nghe vậy phản ứng theo phản xạ ngước lên tức khắc nói: “Không”
Cô vừa ngước lên nhìn anh thì anh đang chống tay lên cằm nghiêng đầu nhìn cô cười. Giờ cô mới để ý anh có chiếc răng khênh. Cô bắt gặp nụ cười đó càng thêm phần lúng túng.
Cô nói ấp úng: “Không…không cần đâu…đâu anh”
Cô nói xong liền cúi xuống ghi nốt phần còn lại
Duy Nam nói: “Ghi xong qua ghế ngồi đợi anh giải quyết công việc xong rồi về”
Cô nghe vậy ghi xong cô đi lại sofa ngồi bấm điện thoại.