Anh ta chắc tầm khoảng ba mươi là cùng. Tóc màu xám bạc cá tính làm Hoàng Minh đột nhiên liên tưởng tới Bạch Thiên. Dáng vóc anh ta rất thanh mảnh nhưng cực kỳ rắn chắc. Điều gây ấn tượng nhất chính là đồng tử nâu sẫm của anh ta. Trong một chút khoảnh khắc Hoàng Minh suy nghĩ anh ta có phải có quan hệ gì với tên nhóc kia không.
Trên tay anh ta có một hình xăm nhỏ lúc bắt tay Hoàng Minh vô tình nhìn thấy. Nó giống như hình mặt trăng khuyết nhưng nếu nhìn kỹ hơn lại giống chiếc răng nanh. Bên cạnh còn có một dòng chữ vì quá nhanh nên không thể nhìn ra nó là dạng ký tự gì vì không thấy giống chữ latinh. Lúc chạm tay vào anh ta Hoàng Minh đột nhiên cảm thấy cả người ớn lạnh. Bàn tay cũng quá lạnh đi.
“Chào anh.” Hoàng Minh lên tiếng trước.
Anh ta không trả lời, trong giây phút ngắn ngủi Hoàng Minh có cảm giác đồng tử anh ta bị co lại khi ngước mắt lên nhìn mình.
“Được rồi, đây là Hoàng Minh bạn học mà em nhắc với anh muốn gặp anh.” Xong Đăng Khoa tiếp tục quay sang người đối diện. “Còn đây là Phong Vũ.”
“Đăng Khoa.” Đột nhiên Phong Vũ lên tiếng ngắt ngang lời của Đăng Khoa.
“Dạ?”
“Em ra ngoài một chút được không?”
Đăng Khoa lập tức đơ người ra. “Ai? Em á?”
Phong Vũ gật gật đầu. Lúc này Hoàng Minh lại càng thấy có gì đó không ổn. “Cậu ta không ở đây được sao?”
“Tôi chắc là cậu cũng không muốn người thứ ba nghe được chuyện này.” Phong Vũ từng lời lạnh lùng nói ra.
“Được rồi được rồi. Vậy em ra ngoài. Không sao.” Đăng Khoa nói xong liền xoay người đi ra, không quên ngoái lại nhìn mấy lần.
Lúc ngồi xuống cho tới lúc nhân viên đem đồ uống ra vẫn không ai mở lời trước. Cho đến khi Phong Vũ dùng tay trái xoay xoay chiếc nhẫn không nhanh không chậm lên tiếng trước.
“Cậu chính là đã chết đi một lần?”
Một câu hỏi đánh ngay vào tâm lý của Hoàng Minh Anh xoay đi nhìn xung quanh đảm bảo không có người anh mới trả lời. “Anh nhìn ra?”
Phong Vũ đột nhiên đưa tay về trước nắm chặt cằm của Hoàng Minh kéo lại thật gần mặt anh ta. “Cái mạng thứ hai này quả thật không phải đơn giản.”
“Rốt cuộc anh đã nhìn ra điều gì.” Hoàng Minh khó chịu kéo tay anh ta ra khỏi mặt mình.
Anh ta bỗng dưng thay đổi sắc mặt. “Tôi không thể giúp gì được cậu.”
“Ý anh là sao?”
“Mạng sống này của cậu chính là thuộc về một mạng sống khác.”
Hoàng Minh càng nghe càng tức giận. “Anh thôi nói lòng vòng đi. Rốt cuộc anh đang có ý gì?”
“Ngu ngốc!” Phong Vũ cúi mặt xuống tiếp tục xoay xoay chiếc nhẫn.
“Anh nói tôi?” Hoàng Minh không nhịn nổi đưa tay về trước nắm lấy cổ tay anh ta kéo về mình. Trừng mắt. “Anh nói tôi ngu ngốc?”
“Tôi không nói cậu.” Phong Vũ vẫn không thay đổi thái độ. Nhưng ánh mắt lúc này đã vô cùng sắc lạnh.
“Anh đừng càng nói càng khó hiểu như vậy?” Mặt Hoàng Minh lúc này đã biến thành một màu đỏ.
Phong Vũ kéo tay về nở ra một nụ cười rồi đứng dậy. “Điều duy nhất tôi có thể nói cho cậu chính là cái mạng này của cậu phải trông chừng cho kỹ.” Nói xong liền bước ra ngoài bỏ lại một mình Hoàng Minh một chút cũng không hiểu.
Hơn ba bốn ngày sau chỉ vì một câu nói mà Hoàng Minh trằn trọc không yên. Đột nhiên anh nhớ tới việc mình đã vô tình lãng quên đi một người khác có thể cho anh được câu trả lời.
Anh lấy điện thoại ra nhắn một tin nhắn khá đơn giản.
“Nhắn cho tôi thời khóa biểu của cậu.!”
Nhắn xong liền quăng điện thoại qua một bên đi thẳng vào phòng tắm.