Tường cao ngói trúc, cửa son cao bậc, ngõ lượn thâm u. Rõ ràng đó là chỗ ở của công chúa cùng Quý Phi, vậy mà lại cô độc cùng tịch liêu.
Thẩm Dao Quân nắm cánh cửa sắt tét rỉ nhẹ nhàng gõ lên vài tiếng rồi đẩy ra cánh cổng đã cũ nát kia. Hiện tại rõ ràng đã là mùa xuân, vậy mà bên trong lãnh cung lại chỉ thấy lá cây khô héo, tựa hồ cung điện cùng chủ nhân của nơi này cũng thương tâm và tuyệt vọng như nhau vậy.
Trên mặt đất thực sạch sẽ, Thẩm Dao Quân ngựa quen đường cũ mà hướng về phía trong cùng đi đến.
Lãnh cung này được gọi là Dục Tú Cung, là nơi ở của hậu cung Đức phi cùng nữ nhi của nàng Trường An công chúa Thẩm Ngọc Tú, là những người từng được sủng ái năm năm trước đây. Cách đây năm năm, Thẩm Ngọc Tú đã đem Thẩm Dao Quân từ trên đài cao Lâm Phượng Lâu đẩy xuống dưới, khiến cho Trường Ninh công chúa từ một người bình thường biến thành kẻ ngốc. Hoàng đế đã nổi cơn giận dữ, vì chuyện này mà Đức phi cùng Trường An công chúa đã phải chịu cảnh thất sủng.
Hoàng đế chỉ nói là, công chúa Trường An tuổi còn nhỏ mà đã có tâm địa rắn rết, có ý đồ giết chết người chị cùng cha khác mẹ của mình.
Cái lúc Thẩm Dao Quân vừa bước vào Dục Tú Cung ấy, Thẩm Ngọc Tú đã vội chạy ra tới. So với Thẩm Dao Quân nàng cũng chỉ nhỏ hơn mấy tháng mà thôi, mặt mày giữa hai người có đến năm phần tương tự, cũng là một cô bé trong sáng, đáng yêu như thế.
“Tỷ tỷ!” Thẩm Ngọc Tú một phen túm chặt lấy cánh tay của Thẩm Dao Quân, khi nàng híp mắt cười so với đóa hoa sơn trà cài trên đầu Thẩm Dao Quân lại còn rạng rỡ hơn: “Hôm nay tỷ tỷ cài hoa lên trông thật xinh đẹp. Đã mấy ngày ngươi không lại đây rồi, làm cho ta nhớ ngươi muốn chết nha!”
Thẩm Dao Quân cũng cười, nàng kéo Thẩm Ngọc Tú đi vào phía trong cung: “Gần đây mới có môt nữ phó mới tới. Mà ngươi cũng biết rồi nha, mỗi lần có nữ phó mới tới ta đều sẽ tương đối bận rộn.”
“Tỷ tỷ đuổi nàng đi rồi hay sao?” Thẩm Ngọc Tú chớp chớp cặp mắt to hỏi.
Thẩm Dao Quân buông tay: “Về chuyện này, ta không có ý định để cho nàng bỏ đi.”
“Tỷ tỷ muốn lưu lại người này, chẳng lẽ nàng là một người kinh tài tuyệt diễm?” Thẩm Ngọc Tú phỏng đoán.
Kinh tài tuyệt diễm sao? Nàng chợt nhớ đến người kia đã tùy cơ ứng biến vào ngày hôm qua, còn có lời thề son sắt của người ấy nữa, rằng nàng không chỉ có là truyền đạo thụ nghiệp, giải thích nghi hoặc mà còn phải bảo hộ đệ tử của nàng.
Danh tiếng của Hoa Xà Sơn, nàng không mới lạ, chuyện mỹ nhân có phải kinh tài hay không thì nàng không biết, nhưng nhất định nàng là tuyệt diễm!
Vì thế nàng nghiêng đầu thần bí mà cười cười: “Chờ có cơ hội, ta sẽ mang ngươi đi gặp nàng!”
Thẩm Ngọc Tú lập tức minh bạch: “Tỷ tỷ vui vẻ như vậy, nhất định người kia phải là nhân tài mới khiến ngươi vừa ý. Nàng sẽ trợ giúp chúng ta một tay đi?”
Lý Quý Hâm có thể giúp nàng giúp một tay hay không, nàng không biết được. Nếu là được, đối với nàng mà nói không thể nghi ngờ đó sẽ là chuyện dệt hoa trên gấm. Nhưng nếu cái nữ tử kia là người chính trực thì người này sẽ cảm thấy nàng là kẻ mưu nghịch loạn thần tặc tử, đến lúc đó hẳn là muốn giết nàng!
Vì vậy mà nàng chỉ cười rồi nói: “Đã vài ngày nay ta không tới xem ngươi cùng Đức phi, hiện tại còn không phải trộm tới đây hay sao, làm sao còn kéo theo một cái nữ phó mới tới trò chuyện cái gì?”
Mỗi lần hai tỷ muội gặp nhau đều luôn có chuyện nói mãi không xong. Chuyện của năm năm trước kia tại Lâm Phượng Lâu tỷ muội giết nhau thật ra chỉ là một tuồng kịch mà thôi, làm sao hai cái tiểu nữ hài chỉ mới hơn mười tuổi lại có thể tàn nhẫn độc ác như vậy được.
Chẳng qua chỉ là diễn trò cho người khác xem, đem Trường An công chúa thiện lương lại dịu ngoan bỏ vào lãnh cung để được bảo vệ, ngụy trang bằng vẻ ngu dại để Trường Ninh công chúa được sủng ái hơn lên mà thôi.
Còn trước đây hoàng hậu cùng Đức phi qua lại như thế nào, Thẩm Dao Quân vẫn luôn biết, chỉ có Đế Hậu là bất hòa.
Ngay từ khi nàng còn nhỏ, Mẫu hậu đã dạy dỗ nàng, nếu không muốn bị người khác làm chúa tể vận mệnh của chính mình, vậy hãy nắm lấy quyền lực trên tay. Chỉ khi ngươi có cũng đủ quyền lực đem chống lại thế lực có ý đồ khống chế ngươi thì ngươi mới có thể nắm giữ vận mệnh chính mình.
Mà hoàng hậu cùng Đức phi, không thể nghi ngờ là vì thời vận không tốt nên mới phải cam chịu khuất phục dưới tay kẻ có quyền lực, cam chịu làngười bị hại thôi.
“Tỷ tỷ!” Thẩm Ngọc Tú nâng đầu lên rồi vừa cười vừa nói: “Buổi sáng hôm nay Thang Vệ Quốc đại nhân đã tới nơi này.”
“Hắn tới đây làm gì?” Thẩm Dao Quân nhăn nhăn mày. Thái phó của thái Tử Thang Vệ Quốc, đương nhiên, nàng vẫn luôn kêu hắn là Canh Cho Chó, người này tuyệt đối không phải cái thiện lương. Vốn là người trong hoàng thất của Đông Châu tràn đầy, mấy năm nay trong quá trình tranh đoạt quyền lực đã hao tổn không biết bao nhiêu người rồi. Đương kim Thái Tử có thể trở thành Thái Tử, đương nhiên Canh Cho Chó đại nhân chính là đệ nhất công thần rồi!
“Hắn nói…” Thẩm Ngọc Tú cúi đầu khẽ trả lời: “Nam Châu muốn cùng Đông Châu liên hôn để chống lại Tây Bắc. Vì tỷ tỷ là một kẻ ngốc nên không thể đặt lên mặt bàn thương lượng rồi, thân phận của các công chúa khác lại không bằng ta, vì vậy mà muốn cho ta đi Nam Châu hòa thân.”
Thẩm Dao Quân ngẩn người ra, đột nhiên trong lòng bừng bừng nổi giận: “Mặc dù Đức phi được sinh ra trong nhà tướng, nhưng đã bao nhiêu năm nay vẫn luôn ở trong lãnh cung, thế lực của võ tướng Ngụy gia vẫn luôn không cách nào lớn mạnh được. Đã như vậy rồi mà hắn còn muốn đem ngươi đi?”
Thẩm Ngọc Tú cắn môi cúi đầu, nước mắt lưng tròng: “Tỷ tỷ, ta không muốn đi.”
“Ta sẽ không để cho ngươi phải đi Nam Châu liên hôn.” Thẩm Dao Quân gắt gao siết chặt nắm tay: “Nếu như ta không ngốc, chắc chắn hắn đã khuyến khích phụ hoàng đưa ta đi rồi. Xem như ngươi cũng là vì ta mà phải cõng trên lưng không ít lời đồn đại vớ vẩn, lẽ nào ta có thể để cho người khác tiếp tục hại ngươi cùng Đức phi đây? Để ta đi tìm Canh Cho Chó, hắn nếu dám động đến một sợi lông của ngươi, ta liền đưa cả chín tộc của hắn xuống địa ngục!”
“Tỷ tỷ!” Thấy cơn tức giận của Thẩm Dao Quân sắp sửa bùng nổ, Thẩm Ngọc Tú vội vàng an ủi nàng: “Tỷ tỷ, ngươi không cần phải tức giận làm gì. Hiện tại ngươi vẫn đang là một kẻ ngốc, làm thế nào chống lại hắn được đây? Phụ hoàng còn chưa có mở miệng nha, nhỡ đâu vẫn còn có đường sống thì sao. Chúng ta nên cùng Hoàng Hậu nương nương bàn bạc kỹ hơn mới phải.”
Tâm trạng của nàng liền ổn định trở lại. Đúng vậy, nàng là cái kẻ ngốc, làm kẻ ngốc chưa chắc đã là không tốt. Nếu không vì như thế, mấy năm nay những khó khăn nàng gặp phải sẽ còn nhiều hơn rất nhiều.
Bàn bạc kỹ hơn sao? Thẩm Dao Quân lại không muốn cho hoàng hậu phải ra tay. Nếu số lần hoàng hậu ra tay quá nhiều, như vậy sẽ càng nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng hơn, như vậy thực dễ dàng tìm ra sơ hở.
Mà nàng trong đầu đột nhiên nghĩ đến một người — Lý Quý Hâm.
Nàng nói, ai khi dễ ngươi chính là cùng ta làm khó dễ, ta sẽ xả giận cho ngươi.
Ai cùng Ngọc Tú muội muội làm khó dễ, kẻ đó chính là cùng nàng Thẩm Dao Quân làm khó dễ. Mà kẻ cùng nàng Thẩm Dao Quân bị làm khó dễ, đó là cùng Mỹ Nhân Nữ Phó làm khó dễ đi?
Nàng nhàn nhạt cười một tiếng: “Chuyện này không thể để kéo đến quá dài. Nếu để quá lâu, một khi phụ hoàng đã hạ thánh chỉ liền không thay đổi được nữa, nên ta sẽ qua đó ngay bây giờ.”
“Tỷ tỷ!” Thẩm Ngọc Tú khổ sở đứng ở trước mặt nàng: “Tỷ tỷ nhất định sẽ không để cho ta phải đi Nam Châu đúng không?”
Nàng cười cười, kiên định mà trả lời: “Nhất định rồi!”
Trời sáng khí trong, sau một trận mưa bầu trời lại vạn dặm không mây.
Ánh mặt trời rơi trên mặt đất làm xuất hiện ven đường bóng cây loang lổ, các cung nữ cúi đầu tới vội vàng đi vội vàng, nàng mang theo màu đỏ hoa sơn trà, từ trong cung bắt đầu đi rêu rao.
Có ai lại không biết Trường Ninh công chúa là người nhận được trăm ngàn sủng ái, thế nhưng vẫn có một đôi người lại luôn muốn ra tay khiêu chiến quyền uy cùng sủng ái.
Một hàng cung nữ đang vội vàng cúi đầu đi qua thì bị nàng tùy tay bắt lấy một người kéo lại.
Cung nữ thấy là Trường Ninh công chúa, kinh hoảng thất thố mà muốn hành lễ.
Công chúa ngốc nâng đầu ra cái vẻ một bộ lòng đầy căm phẫn: “Mỹ Nhân Nữ Phó của ta không thấy đâu. Ngươi! Hãy mau đi đem người lại đây cho bản công chúa! Bản công chúa muốn cho Mỹ Nhân Nữ Phó tới đây để đếm con kiến!”
Người ngoài nhìn vào thì thấy, hẳn là công chúa ngốc lại muốn cùng nữ phó mới tới giằng co. Chắc lại muốn đem cái nữ phó thứ ba trăm tám mươi bức đi đây mà.
Nhưng công chúa ngốc lại mặc kệ. Vừa nói xong liền buông lỏng tay, nàng hướng về phía hồ Tĩnh Thủy nơi có cái đình nằm ở giữa hồ, một bước đi ba bước nhảy mà chạy tới.
Chỗ đó đang có người,Thái Tử cùng Canh Cho Chó thái phó đang ngồi uống trà chơi cờ.