Ái Nhi chờ một lúc không thấy mèo của mình đâu liền bực bội.
– Nè! Cậu giấu Rồng Nhỏ ở đâu rồi? Tớ đã thấy cậu bắt cóc nó!
Long Vũ cau mày.
– Không quản nổi thú cưng rồi đến đây làm loạn à?
– Cậu…
Ái Nhi chưa kịp nói hết câu đã bị đá ra khỏi nhà. Cô bé giậm chân tức tối đi về. Lần này phải báo công an còng đầu tên trộm này mới hả dạ.
Lạ thay, Rồng Nhỏ lại đang nằm trên giường.
Cô gái giống như vừa trải qua một hiện tượng tâm linh kì bí. Còn gõ đầu nghi ngờ bản thân bị tâm thần phân liệt.
– Nó lại về nhà? Bằng cái gì? Cánh cửa thần kì của Doraemon ư?
Ái Nhi vừa vuốt ve chú mèo, vừa ngẫm nghĩ.
Chắc chắn căn biệt thự đó có lối đi bí mật. Một tầng hầm thông đến đây mà chỉ có mèo mới đi được?
“Đợi đó, tôi sẽ khám phá ra và bắt cậu phải khóc lóc xin lỗi. Hứ!”
…—————-…
Trong giờ học, Ái Nhi ngồi vẽ ngoằn ngoèo lên giấy, vạch ra một ngàn khả năng giúp chú mèo “dịch chuyển” giữa hai không gian.
– Vương Ái Nhi? Em có tập trung không? Đang làm gì đó?
Cô gái nhỏ ngồi ngay bàn đầu nên không tránh khỏi việc bị chú ý. Cô vội vo tờ giấy lại rồi giấu ra sau lưng.
Giáo viên bước hẳn xuống bục giảng.
– Gì vậy? Đưa ra đây.
Đầu Ái Nhi lắc đến mức sắp văng não ra luôn rồi. Nhưng cô Ly không mềm lòng, tiếp tục gằn giọng đòi giao nộp tờ giấy.
– Em đứng dậy cho tôi!
“Rầm”
Tiếng gõ thước mạnh xuống bàn làm Ái Nhi giật mình. Cô run rẩy đứng dậy.
Giáo viên Ly lấy mảnh giấy trên tay rồi mở ra đọc.
– “Bí ẩn căn biệt thự của những con Rồng”?
Các học sinh khác cười ồ lên với cái tiêu đề trẻ con kia.
– Ái Nhi, khi nào em mới lớn được đây?
Bị mất mặt trước lớp là một chuyện. Chuyện lớn là Trần Long Vũ đã nghe rõ mồn một những gì cô viết. Ái Nhi xấu hổ lén nhìn xuống cuối phòng.
Cô thấy Long Vũ ngồi chống cằm. Khóe miệng khẽ nhếch lên. Cậu còn đá nhẹ một bên lông mày như muốn thách thức.
Đồng thời cũng cảm thấy cô gái nhỏ xíu này có một chút đáng yêu.
…—————-…
Vì làm việc riêng nên Ái Nhi bị phạt ở lại quét sân trường sau giờ học. Cô vừa quét vừa lo lắng nhìn lên bầu trời.
Từng tảng mây đen cuộn mình, chực chờ đổ cơn mưa.
“Tách”
Một, rồi hai, ba giọt nước thả mình xuống bề mặt da của Ái Nhi. Cô vội vàng cất chổi vào kho, ba chân bốn cẳng đội mưa đi về.
Cũng may khoảng cách đến nhà không xa lắm. Ái Nhi dùng chiếc cặp làm ô che chắn, lon ton chạy như một đứa trẻ.
Từ xa đã thấy Long Vũ đứng trước cửa căn biệt thự đẹp đẽ. Ái Nhi nhớ đến chuyện lúc sáng thì cảm thấy không ưa nổi. Còn bị chọc quê nữa nên lần này định bụng làm ngơ cậu ta luôn.
Nhưng Long Vũ là kiếp nạn tiếp theo của cô. Cậu bé bắt chuyện, giọng điệu trêu đùa:
– Cậu là con cưng của thần xui xẻo à?
Ái Nhi đáp trả:
– Kệ tớ!
Cô ba chân bốn cẳng né mưa né gió chạy về.
Ái Nhi không hề biết, ở nhà sắp có một sự việc động trời giúp cô tìm ra được “bí ẩn căn biệt thự” kia.