-“Vậy anh muốn tôi phải như thế nào?”
-“Ý anh không phải như vậy, là… Đứa trẻ … Vẫn khỏe chứ?”
Hắn có chút áy náy khi nhắc đến chuyện này. Hắn biết, Lục Tử Anh một khi đã quyết định thì chẳng thể thay đổi. Những ngày qua hắn cũng đã suy nghĩ rất nhiều, sâu tận trong lòng hắn vẫn muốn hỏi thăm tình trạng của đứa trẻ.
Nghe được lời hỏi hang này thốt ra từ miệng hắn cô chỉ thấy buồn cười, trước kia hắn một mực muốn cô bỏ đi cái thai trong bụng, bây giờ lại còn vờ vịt hỏi thăm đến tình trạng của đứa trẻ, đúng là làm người ta buồn cười nhiều hơn là cảm động.
-“Chỉ cần không có sự xuất hiện của anh, mọi thứ tự nhiên sẽ rất tốt.”
-“Em hà tất phải nói như thế?”
Hắn biết bản thân hắn không đáng để tha thứ, nhưng hắn có nổi khổ của bản thân mình.
-“Trình Chí Viễn, sau này anh đi được bao xa thì cứ đi. Đừng bao giờ lảng vảng trước mặt tôi nữa, tôi không muốn nhìn thấy anh.”
Với những lời lẽ xua đuổi này hắn nghe quen rồi, chỉ là lần này thì khác, vì một người đàn ông mới của cô, mà cô đối với hắn như thế. Trình Chí Viễn cười trừ, chế nhạo đáp.
-“Phải rồi, gã đó bảo em vậy đúng không? Lục Tử Anh, em thiếu thốn tình cảm đến mức phải tìm một người đàn ông như vậy để ở cạnh sao?”
Cô nhìn hắn, người đàn ông mà cô mất 2 năm bên nhau, 2 năm chịu đựng biết bao nhiêu tật xấu của hắn để rồi chẳng nhận được gì ngoài việc hắn nghĩ cô là người lòng dạ sớm thay đổi, có thể tùy tiện vớ đại một người đàn ông là được. Cô chỉ biết cười khổ.
-“Vậy thì xin hỏi phải tìm người như thế nào vậy? Tìm một người suốt ngày lêu lổng, sống bằng cách phó mặc cho đời, một người không trưởng thành suốt ngày chạy theo những cuộc vui, đến cả con mình cũng không dám nhận.. Giống như anh vậy sao?”
Lời nói tuy nhẹ nhàng, êm tai nhưng lại gây cho người đối diện một cảm giác vô cùng bị xem thường. Ánh mắt Trình Chí Viễn đỏ bừng, hai bàn tay theo cảm xúc nắm chặt kìm nén cơn giận.
-“Em trách anh đúng không?”
Lục Tử Anh mỉm cười, nụ cười vô cùng tự tin trả lời hắn.
-“Trình Chí Viễn, anh cho mình quan trọng đến đâu vậy?”
-“Tất cả những gì anh làm cũng là muốn tốt cho em mà thôi, tại sao em không chịu hiểu vậy hả? Lục Tử Anh, trước kia chúng ta ở bên nhau, anh thừa nhận anh không tốt, có nhiều thứ khiến em không vui. Nhưng những gì em muốn anh có khi nào không chấp nhận thay đổi.”
-“Được, vậy thì chứng minh đi. Chứng minh bằng cách biến khỏi đây đi, đó là những gì tôi muốn.”
Cô tức giận chỉ tay về phía con đường phía trước, lớn tiếng quát.
-“Đúng là chẳng thể ngồi lại cùng nhau nói chuyện tử tế.”
Trình Chí Viễn để lại một câu rồi cũng lập tức bỏ đi.
Cô lặng lẽ đi đến chiếc ghế gần đó, bây giờ chỉ còn lại một mình cô, cô không cần thiết phải giấu nước mắt nữa. Chân cô rất đau, đau đến mức khiến cô cau mày khó chịu, nhưng đó không phải là cơn đau dưới chân mang lại, mà là người đàn ông kia.
Trở về nhà, tâm trạng còn đang bực dọc không biết trút giận vào đâu thì gặp phải wilson.
-“Cậu không có nhà sao? Sao suốt ngày chạy đến đây ăn dầm nằm dề vậy hả?”
Cậu bạn cũng không hề bị lời lẽ tổn thương này làm ảnh hưởng, vẫn tiếp tục ăn nốt phần cơm còn đang dang dở.
-“Tôi đến để đưa tiền bán xe hôm trước đấy. Còn 10% cậu tặng tôi, tôi đem đi đầu tư rồi. Có lời sẽ cho cậu lại một nửa.”
Nghe đến đây, hắn thuận miệng nhếch mép cười trừ, đáy mắt hiện lên vài tia cười cợt, chế giễu nói.
-“Đầu tư? Đầu tư vào sòng bạc đấy hả? Thôi khỏi đi, tôi không trông mong gì ở đó đâu. Cảm ơn nhé!”
Trình Chí Viễn nhận lấy số tiền mà Wilson vừa ném qua, hắn cũng không còn tâm trạng mà để ý đến.
-“Thái độ chê tiền vậy là sao? Bây giờ cậu còn phải dựa vào chỗ tiền ấy để sống đấy!”
Số tiền này trước đây chỉ đủ để hắn tiêu trong vòng nửa tháng, nhưng bây giờ thời thế thay đổi, tất nhiên chỗ tiền này kèm theo tiền công hắn chơi nhạc ở CLB cũng phải được chi tiêu hợp lý.
Từ đầu đến giờ thấy sắc mặt hắn cau có khó chịu, cậu bạn cũng đành tạm thời gác lại bữa ăn sang một bên, chỉ lấy theo một đĩa nho xanh tráng miệng, lật đật đi đến chỗ hắn.
-“Bị Lục Tử Anh mắng rồi đúng không?.”
-“Đừng nhắc cô ấy nữa, tốt đâu không thấy, mới mấy tháng không gặp đã vội vã khoác tay người mới, còn mắng tôi. Tệ hơn nữa chính là so sánh tôi không bằng một góc của tên mắt xanh đó. Hớ, đúng là mắt mũi để dưới gối ấy!”
Wilson nghe xong những lời này chỉ biết lắc đầu. Hắn chỉ biết trách móc người khác, không nhận ra đến sai sót của bản thân mình. Hắn trách Lục Tử Anh lòng dạ thay đổi, vậy còn hắn thì sao? Chẳng phải vừa chia tay vài hôm đã có tình mới?
Cậu bạn không quên buông lời chế nhạo hắn.
-“Nói về thay lòng đổi dạ, chẳng phải cậu cũng có phần sao?”
Lúc này, Trình Chí Viễn trừng mắt, bất mãn lên tiếng.
-“Này, tôi thay lòng đổi dạ bao giờ chứ? Tôi và cô ấy chỉ là bạn mà thôi. Khoan đã, làm sao cậu biết Tiểu Hy?”
Hắn chưa bao giờ nhắc đến Nghiên Tiểu Hy cho Wilson nghe, sao cậu ta lại biết được?
-“Gọi tên cũng thân mật quá đó. Thật ngại quá, tôi không hứng thú với đường tình duyên của cậu đâu, mà là sáng nay cô bạn gái đỏng đảnh của cậu lại tìm đến tận nhà.”
Hắn hơi bất ngờ khi được biết Nghiên Tiểu Hy đến tìm mình, cô ta làm sao biết được địa chỉ của hắn?
-“Dù sao đi nữa thì tôi cũng không phải là người thay đổi.”
-“Bản chất của cậu là háo sắc đấy! Còn nữa, với sự xinh đẹp của Lục Tử Anh buông tay cậu chắc chắn sẽ có hàng trăm người chú ý đến. Xem ra rời xa kẻ háo sắc như cậu lại chính là ý hay!”
Trình Chí Viễn ngay lúc này muốn bóp chết cái tên thật thà đến làm người tha hổ thẹn này. Nhưng cũng may Wilson đã nhanh chân đi khỏi.