Lệ Kiêu không bị khí thế đối phương áp đảo chút nào, anh đánh vừa trấn định lại tàn nhẫn, mỗi một quyền đều bình tĩnh quyết liệt, thật sự đều là đòn công kích vào Nhã Tang.
Người đàn ông này, một chọi một, đơn giản là không thể đỡ.
Kỳ Lãng một người cũng gào thét đến max âm lượng…… trong chốc lát Trần Hi cũng nhảy dựng lên gia nhập, hai người cùng nhảy lên nhảy xuống trên khán đài để cổ vũ cho Lệ Kiêu.
Vân Đóa cũng nhìn chằm chằm vào võ đài quyền anh, đôi mắt hạnh xinh đẹp nhìn theo bóng dáng Lệ Kiêu không chớp, con ngươi sáng màu chậm rãi mở to, lòng bàn tay nóng lên, cuối cùng cả người cô dâng lên một loại hưng phấn nóng hầm hập.
Trước kia cô vẫn cảm thấy quyền anh thực dã man, hai người đánh cho mặt mũi bầm dập huyết nhục mơ hồ, có gì hay.
Nhưng Lệ Kiêu trên sàn đấu không ngờ lại rất thú vị hoặc phải gọi là rất có tính thường thức. Tấn công, phòng thủ và né tránh của anh đều có cảm giác rất thông minh và bình tĩnh, các bước đi cũng không hề hỗn loạn.
Đối thủ của anh rất mạnh, nhưng cũng là cường giả đấu với cường giả, ai cũng không dễ dàng lui về phía sau, có như vậy mới đánh ra một loại tinh thần nhiệt huyết.
Mỗi một quyền bọn họ đánh ra, thật giống đánh cờ, cũng là quyết đấu kỹ xảo, một trò chơi của sức mạnh và sự nhạy bén.
Tầm mắt Vân Đóa chăm chú dán lên người đàn ông trên võ đài quyền anh, có những gợn sóng nhỏ trong đáy mắt màu hổ phách. Cô nhìn anh đấm đá tấn công, nhìn anh khéo léo né tránh, trái tim cũng vì thế mà bất ổn không yên như muốn xoắn lại.
Từ từ, khán giả bắt đầu ủng hộ người mạnh hơn, họ hò reo ầm ĩ mỗi khi ai đánh trúng đối thủ, âm thanh ủng hộ đinh tai nhức óc.
Không biết có phải bị không khí tại hiện trường cuốn hút hay không, Vân Đóa cư nhiên cũng có một loại cảm giác khẩn trương cùng rung động, sau khi nhìn thấy Lệ Kiêu ra quyền mạnh mẽ vào Nhã Tang, cô cũng nhịn không được há mồm ——
Đôi môi lặng lẽ hé ra nhưng vẫn như cũ không phát ra âm thanh.
Đây là làm sao?
Có thể nào cô còn chân thành ủng hộ, yêu thích???
Không không không. Đây chỉ là tình cảm tự nhiên của du khách nước ngoài dành cho đồng bào mình mà thôi, là niềm tự hào dân tộc mà mỗi thanh niên yêu nước đều có.
Là bình thường, đúng vậy, chỉ là cảm xúc bình thường:)
Nhưng tại sao khi nhìn sàn đấu, cô lại nhớ đến cảnh tượng ngồi trong lòng anh lúc nãy?
Vân Đóa nhìn khuôn ngực rộng và rắn chắc của anh, đột nhiên nhớ lại cái chạm của lòng bàn tay cô lên đó, vừa cứng rắn vừa nóng bỏng, qua lớp vải làm nhiệt cả tay lẫn trái tim……
Cô hít một hơi thật mạnh, chớp mắt.
Không, cô không có yêu thích chút nào!
Nhã Tang so với lần trước có tiến bộ, không phải chỉ 8 giây là đã bị đánh bại, trận đấu đã tiến hành tới hiệp hai. Lệ Kiêu vẫn đều đều treo cậu ta lên mà đánh, vào phút cuối cùng trước khi hết hiệp đấu, đòn tấn công của Nhã Tang bị bại lộ sơ hở, Lệ Kiêu đưa chân đạp vào đầu gối cậu ta, Nhã Tang lập tức quỳ rạp xuống đất.
Lệ Kiêu đánh ra TKO, làm Nhã Tang không thể tiếp tục trận đấu.
*TKO=Technical Knock Out
Tiếng gào thét nổ bùng trên khán đài. Vân Đóa vươn cổ nhìn thấy trọng tài nâng cánh tay Lệ Kiêu lên để tuyên bố chiến thắng.
Người đàn ông mặc quần đen ra hiệu về phía khán đài, môi anh hơi mím lại, có một loại tự tin thản nhiên như thể chiến thắng này vốn đã nắm chắc trong tay.
Ánh mắt của Vân Đóa vẫn luôn vẫn luôn dõi theo anh. Không thể không thừa nhận, người đàn ông này bất kể là khí chất, kỹ năng, sức mạnh hay ngoại hình…. đều vô cùng hấp dẫn người khác.
Lệ Kiêu mỉm cười, đường nét lạnh lùng cùng mấy sợi tóc còn lấm tấm mồ hôi, nửa thân trên cường tráng dưới ánh đèn sáng choang, cả người thoạt nhìn đường hoàng lại khí phách.
Anh giơ cánh tay mạnh mẽ vẫy về phía khán đài, không biết là ảo giác hay thế nào mà Vân Đóa cảm thấy anh đang vẫy tay nhìn mình. Tuy cách rất xa, nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt của anh vẫn đang vững vàng truyền thống đến.
Cô vội vàng cúi đầu, tim đập như trống trận. Đầu ngón tay mảnh khảnh vô thức chạm vào khóe miệng mềm mại, bỗng chốc cảm giác nóng lên.
Kỳ Lãng bên cạnh Trần Hi đã nhảy cẫng lên chạy đến sàn đấu, Trần Hi quá khích mà cổ vũ, lồng ngực cứ hẫng lên như vừa được hồi sức tim phổi.
“Trời ơi! quá lợi hại!” Cô quay đầu hỏi Vân Đóa, “Em từ đâu có cái diễm ngộ này nha? Làm sao có thể đánh đến như vậy? Vừa rồi mấy quyền kia em có thấy không? quả thực là bạo liệt mà!”
Vân Đóa ậm ừ đáp lại, ánh mắt vẫn còn dính trên người Lệ Kiêu đang đứng dưới đài. Cô nhìn anh tháo găng tay ra, đi về phía góc võ đài.
Nhã Tang ngồi gục đầu ở đó, Lệ Kiêu bước tới, cúi người nói gì đó với cậu ta, giơ tay vỗ một cái rồi quay người bước nhanh đi.
Nhã Tang ngẩng đầu nhìn bóng lưng đối thủ, khuôn mặt đầy mồ hôi và máu. Gạt đi sự tàn nhẫn và thất vọng vừa rồi, võ sĩ trẻ có một biểu cảm nhẹ nhàng hiếm hoi trên gương mặt —— đó là một loại tâm phục khẩu phục.
**
Lệ Kiêu nhẹ nhàng khoan khoái, đem tiền thưởng đều cho Kỳ Lãng —— anh không thiếu một hai nghìn đô đó, nhưng Kỳ Lãng phải tự nuôi sống mình và em gái. Tháng 9 này, em gái cậu ấy lên cấp 3 chắc hẳn sẽ cần chi rất nhiều thứ.
Kỳ Lãng ngượng ngùng trước sự giúp đỡ, từ chối không cần. Lệ Kiêu không nói nhiều liền đem tiền nhét vào cổ áo cậu ta, lại đánh một cái vào ót.
Kỳ Lãng cầm tiền “Kiêu ca, ngày mai chúng ta đi khu vui chơi nhé? Em mời!”
Lệ Kiêu cong khóe miệng, “Cậu bao nhiêu tuổi mà còn đến khu vui chơi hả.”
Kỳ Lãng bày ra vẻ mặt “Anh không hiểu đâu.”
“Em đã hẹn cô gái kia cùng đi. Đến lúc đó cô ấy phỏng chừng sẽ lôi kéo em họ theo, nếu vậy không phải anh cũng nên……”
Lệ Kiêu nhướng mày, tựa tiếu phi tiếu nhìn Kỳ Lãng, “Nên cái gì?”
Kỳ Lãng cười hề hề, một bộ ý tứ “anh hiểu mà” ý vị thâm trường.
Cậu rất hiểu biết Kiêu ca. Anh ấy không trực tiếp cự tuyệt thìchính là đồng ý.
Hôm nay tiểu tiên nữ……
Vài năm nay, anh còn chưa từng thấy Kiêu ca cư xử như thế đối với người phụ nữ nào. Có rất nhiều cô gái thường vồ vập theo đuổi, nhưng anh ấy trước nay không bao giờ nể mặt con gái, sẽ luôn cự tuyệt một cách thẳng thừng.
Nhưng hôm nay thật kì quái, không chỉ không đẩy cô gái kia ra, mà lại ôm người ta trong lòng, cuối cùng còn bị đổ một đầu đầy bia mà không hề tức giận.
Thậm chí thoạt nhìn còn có vẻ khoái trá:)
Kỳ Lãng tấm tắc hai tiếng, cảm thán: “Trước giờ em cứ nghĩ anh sẽ thích kiểu cô em người mẫu chân dài nóng bỏng, không ngờ lại là kiểu này nha!”
Lệ Kiêu khẽ hừ một tiếng, làm như khinh thường.
“Hôm nay tiểu tiên nữ ngồi lên đùi anh, lúc ấy em chợt nhận ra ——” Kỳ Lãng vỗ bàn tay, giống như đang diễn tướng thanh, “Em nhận ra thật sự phong cảnh này quá sức hợp đi thôi! Tiểu cô nương trắng nõn xinh đẹp, khi bị anh ôm mặt còn đỏ bừng, co co chân lại, nhìn cũng thấy đau lòng, wow, wow, wow, phong cảnh đó, cảm giác đó! ”
Lệ Kiêu nghe nói cũng bắt đầu nhớ lại. Trong đầu xuất hiện hình ảnh cô gái làn da trắng nõn, cùng đôi mắt trong veo màu hổ phách. Tiểu cô nương nhẹ nhàng mềm mại, liền như vậy ngồi trước người mình, tay nhỏ bé còn đáp trên vai anh, thân thể và hơi thở đều mang hương thơm nhàn nhạt.
Yết hầu của anh khẽ động, đưa tay lên chạm vào môi, lại nhớ tới cảm giác lúc anh cúi đầu hôn cô.
Non nớt, làn da giống như trẻ con, còn âm ấp hương vị ngọt ngào…..
Giây tiếp theo, trong đầu anh không khống chế được mà xuất hiện một ít hình ảnh khác —— một số hình ảnh không chân thực, một số hình ảnh chưa từng xảy ra……
Lệ Kiêu khẽ rít lên, sau đó giơ chân lên cho Kỳ Lãng một cước.
Cẩu tử này hay lắm, cũng là từ miệng nó miêu tả, mà đầu óc anh bây giờ cũng toàn là “Hình ảnh”!
Anh đưa tay vò vò tóc, có vẻ hơi bực bội.
Ai da Lệ Kiêu ơi là Lệ Kiêu, mày đang nghĩ cái gì vậy chứ.
….. một số chuyện cá nhân?!!
