Anh ta có bị thần kinh không? Mở miệng ra đã đòi 5 triệu tệ!
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào đôi mắt nai đen láy của cô trong hai giây, dùng ngón tay thon dài nâng chiếc cằm nhỏ của cô lên, phun ra một câu, “Mỗi lần một triệu, đêm qua cô tự mình nói đó.”
“Phụt……”
Tống Niệm Niệm sắp ói ra máu mà chết, lúc say cô có tàn bạo như vậy thật không?
Ông trời ơi, ông ra đây, tôi muốn nói chuyện nhân sinh với ông!
Cô lạnh lùng ngước mắt lên, đôi mắt ngây thơ như thỏ con không ngờ lại bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông.
Rõ ràng là đang nói đến chuyện thương lượng tiền bạc, tên này vẫn đang một mình ra giá, nhưng trong mắt anh ta thật sự không phát hiện ra được chút xấu hổ nào, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc đến mức không thể nghiêm túc hơn. Đúng là thâm sâu khó dò.
Từ ánh mắt quá mức nghiêm túc của anh ta, đột nhiên Tống Niệm Niệm cảm thấy không khí chung quanh loãng đi một chút, hô hấp cũng có chút khó khăn.
“Tôi……”
“Tôi lúc đó say rồi, người ta cũng nói, không nên tin lời nói của người say.” Suy nghĩ một hồi, cô lẩm bẩm trả lời: “Hơn nữa, cũng không thể tin lời nói phiến diện của chú được, chú nói 5 lần là 5 lần à, ai biết chú có nói dối không cơ chứ! “
Chú?
Xưng hô kiểu quái quỷ gì vậy, anh 32 tuổi mà lại già thế cơ à?
Chiến Bắc Kiêu nhìn chằm chằm vào mắt cô mà không nói nên lời, như thể anh muốn nhìn thấu tâm can cô.
“…”
Tống Niệm Niệm bị vẻ mặt của anh làm cho sững sờ, trời ạ, gã trai bao với dáng điệu này chẳng lẽ đầu óc không bình thường sao!
Ngoài ra, cô mông lung tự hỏi, đêm qua có thực sự là 5 lần không?
Chỉ là khí chất của người này quá mạnh, đặc biệt là ánh mắt quá sâu, giống như một cái giếng cổ không thể dò được, nếu không cẩn thận linh hồn sẽ bị hút vào đó.