* Tác giả: Ngươi cứ đợi đấy rồi sẽ bị vả mặt thôi hehe 🤓
Bên trong bãi biển ở một cái chòi nhỏ
Lạc Ân Nghiên cùng mẹ và Lê Ngọc Nhi mẹ Âu Thành Triệu nướng thịt. Cô vừa nướng vừa lén ăn vụng thì bị mẹ cô đánh một cái vào tay đau điếng.
” Sao mẹ lại đánh con? đau quá đi”.
” Con gái con đứa lại đi ăn vụng thế kia à thật là chả ra thể thống gì, thật là mất mặt nhà ta!” Giai Ánh Tuyết nửa thật nửa đùa nói.
Lạc Ân Nghiên bĩu môi bộ dạng hờn dỗi:” Được rồi! con xin lỗi mẹ yêu từ sau con không thế nữa.
Lê Ngọc Nhi bà thấy thì lại mỉm cười:
” Tôi thấy con bé Lạc Ân Nghiên rất dễ thương đi, trưởng thành biết sống tự lập có đứa con gái như con bé tôi lại tự hào không hết”.
” Chả bù cho thằng nghịch tử nhà tôi chỉ biết ăn chơi chả làm được tích sự gì, nhắc tới là thấy chán!”.
Âu Thành Triệu vừa đi tới thì nghe được lời này của mẹ mình.
” Mẹ lại nói xấu con đấy à? Với sự hiểu biết này con thừa sức lập lên được một công ty nhỏ đó! chẳng qua bây giờ con chỉ muốn chơi, còn trẻ nên mẹ không phải vội”.
” Trẻ gì nữa? con nhìn mẹ Ân Nghiên xem con gái chỉ mới 22 tuổi thôi đã làm chủ của một công ty mỹ phẩm lớn rồi. Còn con 19 tuổi rồi vẫn còn ăn chơi lêu lỏng như thế có thấy đáng mặt đàn ông không hả”.
Lạc Ân Nghiên đang nướng thịt thì ngước mặt lên bất ngờ hỏi.
” Sao ạ Âu Thành Triệu chỉ mới 19 tuổi thôi sao?”.
Lê Ngọc Nhi quay sang nhìn cô:” Đúng rồi! Thành Triệu chỉ mới 19 tuổi thôi kém hơn con 3 tuổi. Bác tưởng hai đứa quen nhau từ trước phải biết rồi chứ”.
” Không ạ bọn cháu chỉ mới gặp nhau 1 lần ở sân bay thôi ạ”. Lạc Ân Nghiên không nghĩ tới cậu lại nhỏ tuổi hơn mình, nhìn dáng người của cậu thật không tin mới 19 tuổi đi. Nhưng nghe cậu nhỏ tuổi hơn mình Lạc Ân Nghiên có một chút thể hiện đàn chị sảng khoái nói.
” Vậy thì từ nay cậu gọi tôi là chị nhé! Gọi bằng cô thật sự hơi thất lễ quá đi”.
” Tại sao tôi phải gọi bằng chị chứ? còn lâu”
Lê Ngọc Nhi nghe con trai nói thế thì đánh vào đầu Âu Thành Triệu hùng hổ nói.
” Cái thằng này vô lễ! Mẹ thấy Ân Nghiên nói rất đúng con phải gọi con bé là chị. Mẹ mà nghe con gọi thất lễ như vừa nãy nữa thì mẹ sẽ cắt hết tiền ăn chơi của con!”.
Giai Ánh Tuyết nãy giờ đứng nghe cuộc nói chuyện rồi thấy Lê Ngọc Nhi dạy dỗ con trai thì có chút buồn cười. Bà cũng không ngờ là thằng nhóc này lại nhỏ tuổi hơn con gái bà.
Âu Việt Minh và Lạc Minh Đông nãy giờ đi mua đồ cùng nhau về tới nơi cũng thấy được cảnh này. Âu Việt Minh thấy vợ mình đánh con trai thì vội chạy lại.
” Nào nào vợ sao lại đánh con chứ? từ từ dạy bảo nó”.
” Ông thì biết cái gì! con trai ông đấy thật là chả ra cái tích sự gì tránh ra để tôi dạy nó”. Chỉ một câu đơn giản ông đã khúm núm lại không nói gì nữa.
Đúng là người sợ vợ có khác. Lạc Minh Đông đi lại thấy ông bạn bị chửi thì vào giải vây.
” Có vẻ thịt đã được nướng xong hết rồi, ăn thôi nào bỏ qua mấy chuyện đó đi về nhà mình dạy bảo sau”.
Nhờ thế mà Lê Ngọc Nhi không đánh nữa cả nhà đều cùng ngồi vào bàn chuẩn bị ăn tối, riêng Lạc Ân Nghiên thì đứng nhìn cậu cười ngả ngớn ” Thật là đáng đời!”. Âu Thành Triệu lườm nhẹ lại cô rồi ngồi vào bàn ăn cơm.