“Chúng tôi chuẩn bị đi ăn lẩu, cậu ăn được cay không?”
Tề Dĩ Phạm ngồi bên cạnh rốt cuộc không nhịn được lên tiếng: “Cậu?”
Kiều Diên nhìn Tần Đông Loan, đi lên một bước, nói.
“Ăn được.”
–
Kiều Diên cứ như thế ngồi vào xe của Tần Đông Loan.
Sau khi nghe Kiều Diên ăn được cay, Tần Đông Loan cho Tề Dĩ Phạm ngồi ra ghế sau, nhường vị trí ghế lái phụ cho Kiều Diên. Tề Dĩ Phạm chẳng hiểu ra làm sao, ù ù cạc cạc ôm theo quả bóng đi về hàng ghế sau.
Kiều Diên mở cửa ngồi vào, Tần Đông Loan nhìn sang, nhắc nhở: “Dây an toàn.”
Kiều Diên nhìn anh một cái, cài dây an toàn.
Tần Đông Loan lúc này mới khởi động xe, chạy về hướng quán lẩu.
Tề Dĩ Phạm vẫn còn ngơ ngác sau một màn vừa rồi.
Cậu ta ôm quả bóng rổ ngồi ở đó, kỳ quái nhìn cậu mình và thầy chủ nhiệm ngồi ở hàng ghế đầu. Chiều nay Tần Đông Loan vốn đến đây đón cậu ta đi ăn lẩu, kết quả giữa đường còn đón thêm một thầy chủ nhiệm lên xe.
Tần Đông Loan lái xe, dường như đã cảm nhận được ánh mắt nhìn mình đầy kỳ quái của Tề Dĩ Phạm, lên tiếng: “Tề Dĩ Phạm, chưa chào thầy à?”
Tề Dĩ Phạm đang ngồi quan sát hai người: “…”
“Em chào thầy ạ.” Tuy hơi gượng gạo và không tình nguyện, nhưng ở trước mặt cậu mình, Tề Dĩ Phạm vẫn tính là ngoan ngoãn. Kiều Diên nghe thấy, cũng đáp lại.
“Chào em.”
Tề Dĩ Phạm: “…”
Bầu không khí im lặng quỷ dị trong xe không nhờ một câu chào đầy lễ phép của Tề Dĩ Phạm mà bị xua tan, chiếc xe chậm rãi chạy về phía quán lẩu, lúc đi qua một ngã tư, Tần Đông Loan dừng đèn đỏ, thuận tiện nói với Tề Dĩ Phạm: “Cậu và thầy Kiều là bạn học hồi cấp ba.”
Tần Đông Loan nói xong, Tề Dĩ Phạm: “…”
Nếu nói chuyện Tần Đông Loan bỗng nhiên cho dừng xe để mời thầy chủ nhiệm đi ăn cùng kỳ cục, thì trước mắt Tần Đông Loan nói hai người là bạn cấp ba càng kỳ cục hơn.
Tề Dĩ Phạm ngồi ở hàng ghế sau, hết nhìn Tần Đông Loan lại nhìn sang Kiều Diên.
Đèn xanh sáng lên, Tần Đông Loan tiếp tục cho xe chạy, lại nói với Tề Dĩ Phạm ngồi ở hàng ghế sau.
“Sau này phải nghe lời thầy Kiều đấy.”
Tề Dĩ Phạm: “…”
–
Tần Đông Loan chở hai người Kiều Diên và Tề Dĩ Phạm đến trước một quán lẩu.
Nơi này là một quán lẩu tư nhân, vị trí ở trong một con hẻm khá khuất, ngay buổi chiều khi Tề Dĩ Phạm nói muốn ăn lẩu, Tần Đông Loan đã gọi điện cho chủ quán để đặt chỗ trước. Vào quán, ba người trực tiếp đi vào phòng bao đã đặt sẵn.
Tề Dĩ Phạm vẫn còn ở trong tình trạng ngây ngốc, lại vì mùi thơm nức của lẩu mà tỉnh táo lại đôi chút. Trước khi họ đến, nhân viên của quán đã chuẩn bị xong nước lẩu và nguyên liệu, Tề Dĩ Phạm đi rửa tay quay lại, ngồi xuống ghế.
Bên này Tần Đông Loan và Kiều Diên cũng đi rửa tay, sau đó quay lại ngồi xuống hai bên ghế dài. Tần Đông Loan nhìn một bàn thức ăn, nói với Kiều Diên: “Đây đều là những thứ chúng tôi thường hay ăn. Cậu muốn ăn gì thì cứ gọi thêm.”
Kiều Diên ngồi đối diện Tần Đông Loan, trước mặt là nồi lẩu sôi sùng sục, hơi nước không ngừng cuộn lên, Kiều Diên nhìn một bàn đầy ắp, nói: “Tôi sao cũng được.”
Tần Đông Loan nhìn cậu một cái, cũng không nhiều lời, chỉ bảo nhân viên phục vụ mang thêm thịt và các món khác. Toàn bộ đồ được mang lên đủ, ba người bắt đầu ăn.
Bởi vì được chuẩn bị trước nên vào ăn cũng rất nhanh. Ba người ăn hơn nửa tiếng, không lâu sau, Tề Dĩ Phạm đã no căng bụng ôm điện thoại bắt đầu chơi game.
Kiều Diên ngồi đối diện đã hạ đũa từ trước khi Tề Dĩ Phạm ngừng, Tần Đông Loan nhìn hắn, hỏi: “No rồi?”
Kiều Diên ngẩng đầu nhìn anh. Hai người ngồi đối diện nhau, ở giữa là nồi lẩu sôi sùng sục, hơi nước trắng xóa cuộn lên, hơi nóng khiến mặt Kiều Diên phiếm đỏ, dưới ánh đèn không quá sáng, môi và mắt cậu dường như cũng thu vào những đốm sáng lấp lánh.
Cậu nhìn Tần Đông Loan, đáp: “No rồi.”
Tần Đông Loan đáp một tiếng, nói: “Vậy về thôi.”
Dứt lời, Tần Đông Loan đứng dậy, ra quầy thanh toán tiền.
–
Trong thời gian Tần Đông Loan thanh toán tiền, Kiều Diên và Tề Dĩ Phạm cũng đi ra đến quầy lễ tân. Tần Đông Loan thanh toán xong, cầm hai chai nước, đưa cho Tề Dĩ Phạm và Kiều Diên mỗi người một chai. Đưa nước xong, Tần Đông Loan lại gọi cho tài xế ở nhà, để người đó lái xe đến đây.
Tề Dĩ Phạm mở nắp chai nước, nghe được nội dung cuộc gọi vừa rồi của Tần Đông Loan, tò mò hỏi.
“Cậu bảo tài xế lái xe đến đây làm gì thế ạ?”
“Đưa con về.” Tần Đông Loan nói.
Tề Dĩ Phạm: “…”
–
Ông chủ quán lẩu và Tần Đông Loan là chỗ quen biết, nghe vậy thì biểu thị sẽ để ý Tề Dĩ Phạm đến khi tài xế đến. Sắp xếp cho Tề Dĩ Phạm xong, Tần Đông Loan dẫn theo Kiều Diên rời khỏi quán lẩu.
Lúc đi vào là ba người, rời khỏi lại chỉ còn Kiều Diên và Tần Đông Loan. Kiều Diên nhìn Tề Dĩ Phạm ngồi ở đằng kia chờ tài xế đến, hơi động môi muốn nói gì đó, Tần Đông Loan đã mở cửa bảo cậu lên trước.
Kiều Diên giương mắt nhìn Tần Đông Loan, cuối cùng không nói gì nữa ngồi vào. Đợi Kiều Diên ngồi ngay ngắn xong, Tần Đông Loan mới vòng sang bên kia ngồi vào xe.
Tần Đông Loan lái xe, nhưng không hỏi Kiều Diên ở đâu, mà trước tiên lái đến một hiệu thuốc.
Cho xe dừng lại, Tần Đông Loan bảo Kiều Diên chờ mình trong xe, bản thân thì xuống xe đi vào hiệu thuốc. Kiều Diên ngồi trong xe chờ, không quá lâu sau, Tần Đông Loan cầm theo đồ quay lại ngồi vào xe.
Anh đưa thuốc dạ dày vừa mua cho Kiều Diên.
“Uống thuốc.”