8 giờ đúng, Mông Cách đến.
Một nhà ba người Kỳ Văn Thiệu ra đón ông ta, hai bên nói vài câu, Kỳ Văn Thiểu đặt tay lên vai Giang Khải: “Giang Khải, con mau chào hỏi chú Mông Cách.”
Giang Khải chào lễ phép.
“Chào ngươi.” Mông Cách mặc quân phục, nhàn nhạt: “Thi đậu học viện Turan, không tồi.”
Giang Vân Nguyệt mỉm cười: “Nào có, đứa trẻ này tuy thông minh nhưng tính tình thì như trẻ con, tôi cùng Văn Thiệu ngày nào cũng rầu vì nó, về sau phải nhờ các chú, các bác quan tâm nó nhiều hơn.”
Mông Cách gật đầu, không nói tiếp.
Kỳ Vân Thiệu liền lôi ra một cái đề tài mới để tránh sự im lặng xấu hổ, lại có người bưng ly rượu đến gia nhập, Giang Vân Nguyệt thừa dịp này đẩy Giang Khải ra làm quen mọi người. Giang Khải thường ngày vẫn là con nhà người ta trong miệng người lớn các nhà, hưởng thụ lời khen và sự chú ý của tất cả mọi người.
Kỳ Ngôn vẫn chưa đến.
Hắn cười nhạo trong lòng, đại tá Mông Cách đã đến mà anh ta còn trễ hơn, đúng là sống nơi hẻo lánh, không có quy củ.
Lúc này, hắn đã hiểu rõ lời của mẹ, người trong quân đội tay cầm thực quyền rất khó tiếp xúc là như thế nào. Rõ ràng nhất, khách khứa xung quanh đều vây lấy Mông Cách, mà ông ta đối với sự nhiệt tình này rất quen thuộc, đối phó không lọt một giọt nước. Lúc này, hắn đã có khái niệm mơ hồ đối với “Quân đội”.
Mọi người ở đây đang nói chuyện vui vẻ thì cửa đại sảnh bỗng được mở ra.
Âm thanh chung quanh dần nhỏ lại, hơn phân nửa người ở đây đều hướng mắt về phía cửa. Giang Khải cũng nhìn qua đó.
Người đầu tiên bước vào cánh cửa lớn khắc hoa mạ vàng là một thiếu niên mặc âu phục màu đen, quần cáo được cắt may tinh xảo dán sát thân người, từng đường cong tinh tế đĩnh bạt đều được miêu tả chính xác.
Ai ở đây đều phải thừa nhận người này đúng là một tạo vật hoàn mỹ. Mũi cao thẳng, cánh mũi hẹp, mặt mày nồng lệ, môi mỏng như bước ra từ tranh sơn dầu. Làn da trắng lạnh làm lộ ra một loại cảm giác yếu ớt. Dưới đèn, người nọ như đoá hoa trên vách đá, vừa cao quý vừa xa cách.
Như bị vật nặng đập đầu, trái tim Giang Khải đập loạn.
Tay hắn rũ bên người, đột nhiên bị mẹ ruột nắm chặt, móng tay cắm vào thịt.
Bất chấp cơn đau, hắn thấy mẹ mình cứng đờ, lại nhìn về phía cửa, ý niệm không tưởng xông ra!
Không có khả năng là….
Hạ Tri Dương đi theo sau Kỳ Ngôn thấp giọng: “Mấy người này sao lại có cái vẻ chưa thấy việc đời thế này?”
Trần Minh Hiên đút tay vào túi: “Lúc Kỳ Ngôn vừa thay quần áo xong, không biết ai chẳng khép được miệng, mắt thiếu điều rớt xuống thảm?”
“Gọi là kinh diễm! Hiểu kinh diễm không? Ai mà biết Kỳ Ngôn chỉ thay quần áo, khí tràng khí chất gì đó tăng lên vù vù?” Hạ Tri Dương thở ngắn than dài, “Dù sớm hiểu là nếu cùng cái tên Kỳ Ngôn này vào cửa thế nào cũng bị người khác lơ đẹp, nhưng thế này vẫn khiến tui mất mác lắm ớ.”
Trần Minh Hiên cũng cười: “Nhìn biểu tình Giang Khải kìa, xuất sắc!”
Khi ai cũng nhìn về Kỳ Ngôn, không ai thấy Mông Cách nhìn chằm chằm người sau lưng cậu, con ngươi chấn động, thân người đột nhiên căng chặt.
Làm trung tâm ánh mắt nhưng Kỳ Ngôn không quan tâm lắm.
Trong nháy mắt đẩy cửa vào, mùi hương nồng đậm làm cậu thấy nặng nề, liền lấy tay nới lỏng cổ áo.
Không chú ý tầm mắt của Kỳ Vân Thiệu, càng xem nhẹ mẹ con Giang Vân Nguyệt, bốn người Kỳ Ngôn đi đến một góc, ngồi xuống.
Mông Cách cắn chặt răng mới miễn cưỡng đem biểu tình khắc chế, ông ta lần đầu tiên mở miệng hỏi chủ tiệc, hỏi điều mà ai cũng muốn biết: “Người mới tới là ai?”
Kỳ Văn Thiệu kinh ngạc đáp: “Là con trai lớn của tôi.”
Tên cũng không thèm nói, chẳng muốn nhiều lời. Nhưng người chung quanh đều hiểu được ít nhiều. Nhất thời, ánh mắt hướng về Giang Vân Nguyệt và Giang Khải đều mang chút ý tứ.
Giang Vân Nguyệt vẫn tươi cười ôn nhu, nhưng Giang Khải làm không được, miễn cưỡng: “Anh trai tôi trước kia vẫn ở Messier cùng ông bà ngoại, gần đây mới về, tôi xin lỗi ngài vì sự thất lễ vừa rồi của anh ấy.”
Mông Cách giống như đang suy nghĩ gì, không quan tâm lời hắn ta mấy.
Mọi người chung quanh khen Giang Khải biết quan tâm anh trai, nhưng trong lòng lại so sánh. Giang Khải nhìn cũng được, tư thái, lễ nghi làm khá tốt nhưng cùng người vừa mới tiến vào thì… kém rất nhiều.
Hoặc là, hai người vốn không thể so sánh.
Cầm lấy một quả mận trên mâm, ánh mắt Hạ Tri Dương nhìn mọi người, thấy không ít kẻ nhìn Kỳ Ngôn, lại nhìn chú Kỳ đứng bên Giang Khải, vui vẻ.
Quăng quả mận cho một con robot phục vụ để nó gọt vỏ, cậu khoe với Trần Minh Hiên: “Tui cảm thấy đa số đều muốn nói mấy lời này.”
“Hở, nói gì?”
“Ngọn cỏ ven đường làm sao với được mây.”
Trần Minh Hiên nghe cái là hiểu: “Ừa, mấy lời này đúng là dành cho lúc này.”
Một bên, Kỳ Ngôn vừa uống nước lọc vừa dùng ánh mắt nghi hoặc dòm Lục Phong Hàn.
Sao còn chưa đi?
Vừa vào cửa, cậu đã thấy biểu tình kì lạ của Mông Cách, ánh mắt ông ta rơi vào Lục Phong Hàn sau lưng mình. Cậu tin rằng anh ta không thể không thấy. Cho nên là, sao anh ta còn ngồi cạnh mình, chưa đi qua?
Còn Lục Phong Hàn chẳng hiểu vì sao mà Kỳ Ngôn cứ mãi nhìn anh, đánh giá này nọ. Cho đến khi cậu uống tới ly nước thứ hai, anh liền mở miệng: “Tôi đi một chút, vài phút sẽ quay lại.”
Kỳ Ngôn không ý kiến, đáp ứng ngay lập tức, Lục Phong Hàn đứng lên, để một ly nươc khác trước mặt cậu rồi rời đi.
Có một nhà kín trồng hoa ở một góc Kỳ gia, đi tiếp một chút sẽ thấy sân vườn rộng rãi và một tòa núi giả.
Lục Phong Hàn nép vào núi, né tránh theo dõi, đợi chờ. Chừng một phút thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập nhưng cố nhẹ nhàng bước đến.
Cách núi ba bước, Mông Cách thấy rõ bóng người đứng liền dừng lại, chân khép lại nghe cả tiếng “bang”, ngón tay run rẩy, chào Lục Phong Hàn bằng quân lễ Liên Minh.
Anh giơ tay, lười nhác trả lễ.
Mông Cách đến gần, trăm ngàn câu hỏi kẹt ở cổ họng, cuối cùng chỉ nói: “Chỉ huy Lục.”
“Đây.” Nhớ đến có ông chủ nhỏ đang đợi, Lục Phong Hàn vào thẳng vấn đề: “Chuyện gì đã xảy ra sau khi tôi “chết”.”
Mông Cách vốn nghĩ là mình thấy ảo giác hoặc là nhận sai người, nhưng lúc này lại nghe thấy anh nói “sau khi tôi chết” lại có cảm giác chân thật.
Trong quân đội đã lâu, làm cho ông nhanh chóng bình tĩnh lại sau cơn kích động.
“Theo tin tức mà tôi nhận được, 21/7 lịch hành tinh, ngài dẫn người đi chi viện hạm đội số 7 suốt đêm, qua nhiều lần nhảy cóc thì đã đến vòng giao chiến thứ nhất, bất ngờ gặp mai phục.” Dừng lại 1 giây, ông tiếp tục. “Không ai còn sống.”
“Đội giải cứu và trinh sát sau đó được phái đến, chỉ nhìn thấy vô số mảnh tinh hạm lơ lửng trong vũ trụ. Sau đó có một đợt nổ mạnh, bão vũ trụ ập đến khiến đội trinh sát phải xác nhận chẳng còn sinh mệnh nào có thể tồn tại, đành rút về.”
Lục Phong Hàn im lặng thật lâu, mới mở miệng: “Cho nên, chỉ biết được là đoàn diệt, chưa điều tra được gì khác?”
Giọng của anh hơi nghẹn nhưng rất lạnh lùng, như một hành tinh nào đó không hợp cho người sống, lạnh âm mấy chục độ C.
Đại sảnh.
Kỳ Ngôn ngồi trên ghế, ly nước trước mặt chỉ cầm lên hai lần. Một đoạn cổ tay màu trắng trượt khỏi tay áo, ngón tay ấn lên thiết bị đầu cuối.
Hạ Tri Dương ngồi đối diện tò mò: “Ông đang xem gì thế Kỳ Ngôn?
Mắt cậu cũng chả thèm nâng: “Xem tin tức.”
Cùng lúc đó, cậu cũng đã thành công hack vào hệ thống robot ghi hình, xóa hết cảnh Lục Phong Hàn lén đến núi giá. Lúc rời hệ thống còn tiện tay đóng luôn chức năng ghi hình của robot, đem hết những gì đã lưu xóa hết.
Làm xong liền mở [Nhật báo Leto] lên xem, mới xem được vài chữ đã thấy có người đến gần.
Đối phương dừng trước mặt cậu: “Xin chào.”
Sau núi giả.
Theo trực giác của sinh vật, sau lưng Mông Cách đã đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Vị này tốt nghiệp trường quân đội Đệ Nhất, 19 tuổi gia nhập quân Viễn Chinh có hung danh nổi nhất tiền tuyến, chẳng giống suy nghĩ của phần lớn người Leto là anh ta rất dễ nói chuyện.
Ông ta đảm nhiệm vị trí “loa phát thanh” của quân Viễn Chinh và quân đoàn Trung Ương đã 5 năm, hiểu rất rõ Lục Phong Hàn, anh ta ở tiền tuyến như cá gặp nước, đi thẳng tới vị trí tổng chỉ huy của quân Viễn Chinh, tất nhiên chẳng phải người nhân từ lương thiện gì.
Gió đêm thổi sau lưng làm lạnh cả người, Mông Cách cố trấn định: “Đúng vậy, không tra được gì khác.”
Lục Phong Hàn biểu tình bất biến, chẳng ai đoán được anh đang nghĩ gì: “Sau đó?”
“Sau khi ngài chết…. sau khi ngài mất tích, quan chỉ huy tạm thời ra lệnh thu nạp tàn quân, vì binh lực quá thiếu thốn nên xin Leto cho phép lui về hành tinh Turin, cấp trên rất nhanh đã phê duyệt. Mệnh lệnh này do tôi phát.”
“Cho nên, lui một lần là khiến Liên Minh mất 23 hành tinh, bao gồm 4 hành tinh có quặng hiếm. Làm quân Phản Loạn đi trước một bước, còn vui vẻ tặng 21 viên đạn quang áp chúc mừng cho Liên Minh, thậm chí còn ăn mừng tới tận Leto. Thật là….”, Lục Phong Hàn nhẹ giọng nhưng ánh mắt rất u tối, “Mệnh lệnh tốt.”
Mông Cách nhắm mặt: “Đây là bất đắc dĩ, chỉ huy.”
“A”
Lục Phong Hàn theo thói quen sờ túi quần tìm thuốc lá. Mông Cách thấy thế liền đưa bật lửa qua. Sau tiếng “tách” liền có một ngọn lửa nhỏ đủ chiếu sáng khuôn mặt xuất hiện, nhưng bóng tối lại bao trùm nhanh chóng.
Lục Phong Hàn rũ mắt nhìn bật lửa.
“Tiếp tục… ai đang là chỉ huy tạm thời, Erich?”
Mông Cách lắc đầu: “Không phải, là Wise.”
Sau mấy nhịp hô hấp, tiếng nói của Lục Phong Hàn nhàn nhạt: “Là hắn à.”
Rõ ràng là một câu trả lời đơn giản, Mông Cách lại nghe ra phong ba sắp tới. Ông ngẫm lại tỉ mỉ tình huống lúc này, bao gồm điều nhiệm vị trí trong quân đội, cùng tình hình tiền tuyến hiện nay. Thật ra ông cũng không phải cấp dưới trực thuộc của Lục Phong Hàn, cùng phong cách làm việc của anh cũng không rõ, lúc này không dò la từ anh được gì, chỉ có thể đem cái mình biết nói hết.
Nghe xong, Lục Phong Hàn tắt lửa rồi nói: “Nghe nói việc thăng chức của ông có vấn đề.”
Mông Cách cười khổ: “Ngài cũng biết?”
“Ừ.” Lục Phong Hàn phân phó, “Hai ngày nữa, đi tìm Vincent Von, cậu ta sẽ giúp ông.”
Anh lùi lại hai bước, nấp mình dưới ánh đèn dầu leo lắt: “Hôm nay coi như ông chưa thấy tôi, hiểu không?”
Mông Cách gật đầu: “Hiểu rồi.”, nhớ lại lúc Lục Phong Hàn khi vào của, ông chần chờ: “Ngày cùng vị Kỳ gia kia?”
“Kỳ Ngôn?”, vừa nói ra cái tên này thì khí thế trên người Lục Phong Hàn thu lại một chút, anh cười: “Cậu ta hả? Là ông chủ nhỏ của tôi.”