Trác Lệ trả lời: “Hai ngươi bảy.”
Ngôn thù ‘Ồ’ một tiếng, sau đó đưa viên kẹo bong vừa mới nướng xong cho Trác Lệ, gọi một tiếng: “Anh trai.”
Động tác trên tay Trác Lệ hơi dừng lại.
Ý cười trên mặt Hồ Nhã ngồi bên cạnh càng sâu hơn, sau đó cô cũng ngẩng đầu nhìn về phía Trác Lệ, dường như cũng đang tò mò xem Trác Lệ sẽ trả lời như thế nào.
“Không cần.” Trác Lệ nhanh chóng thu ánh mắt mình lại, nhưng giọng nói lại có hơi căng thẳng, anh nói: “Cậu tự ăn đi.”
Nhưng Ngôn Thù không nói lời nào mà đưa kẹo đến bên miệng Trác Thù, rất có loại phong thái nếu không ăn thì cậu sẽ cưỡng ép nhét vào vậy.
Trác Lệ: “…”
Gân xanh trên trán anh hiện lên, sau khi yên lặng hai giây anh chỉ phải mở miệng ra ăn.
Ngôn Thù mong đợi nhìn anh: “Ăn ngon không?”
Viên kẹo bông trải qua nướng trên lửa có bên ngoài xốp giòn nhưng bên trong lại mềm ngọt.
Ngọt đến hơi ngấy.
“Ừ.” Trác Lệ nghênh đón ánh mắt Ngôn Thù, lời đến bên miệng lại chuyển thành: “Cũng được.”
Nghe vậy, Ngôn Thù vội vàng hỏi ngay anh: “Vậy ngày mai anh trai có thể nướng tiếp một con cá cho em ăn không?”
Hôm nay hai người Lâm Quang và Trác Lệ đều có cá nướng, Ngôn Thù thử của cả hai người, nhưng nói thật thì cá Trác Lệ nướng lại ngon hơn.
Trác Lệ: “…”
Cuối cùng Hồ Nhã cũng không nhịn được mà phá lên cười ha ha.
Lúc này Lâm Quang và Tăng Nghệ Kỳ vừa lúc tắm xong đi từ dưới lên, từ xa hai người đã nghe thấy tiếng cười của Hồ Nhã, Tằng Nghệ Kỳ tò mò hỏi: “Nhã tổng, cậu cười gì thế, vui vẻ vậy?”
Mà Lâm Quang lại nhanh mắt phát hiện động tác đang nhai đồ ăn trong miệng của mấy người: “Mấy người hay lắm, thừa dịp chúng tôi đi tắm mọi người lại ở đây ăn gì đấy hả.”
Ngôn Thù giơ gói kẹo bông trong tay mình lắc lắc.
Lâm Quang mang đầy hơi nước trên người ngồi xuống cạnh Trác Lệ, cậu ta không hề không biết xấu hổ đòi ăn với Ngôn Thù mà nói với Trác Lệ: “Anh Trác, cách con đê bên kia không xa có một con suối nhỏ, nước suối cũng rất sạch sẽ.”
Ngôn Thù nướng cho Lâm Quang và Tăng Nghệ Kỳ mỗi người một cái kẹo bông, hỏi: “Nước lạnh không, tôi cũng muốn đi tắm một cái.”
Lâm Quang nói một tiếng cảm ơn rồi nhận lấy kẹo: “Không tính là quá lạnh.” Dừng một chốc, cậu ta gãi đầu nói: “Chẳng qua là…”
Ngôn Thù hơi khó hiểu hỏi: “Chẳng qua làm sao?”
Giống như là không biết nói sao, ánh mắt Lâm Quang liếc một lượt trên người mấy đồng đội của mình, sau đó mới khó khăn nói: “Chẳng qua là ai đi với cậu.”
Ngôn Thù thuận miệng nói: “Không phải là Trác Lệ cũng chưa tắm à? Tôi và anh ấy cùng đi.”
“Hả?” Lâm Quang trợn to hai mắt, giữa hai lông mày của cậu ta viết đầy hai chữ kinh sợ, cậu ta nhìn Trác Lệ, rồi lại quay qua nhìn Ngôn Thù: “Nhưng nhưng nhưng… nhưng mà anh Trác là Alpha mà…”
Nghe đến đây, lúc này Ngôn Thù mới bỗng nhiên nhận ra vấn đề AO khác biệt này, cậu gật đầu một cái, đưa kẹo bông của mình cho Hồ Nhã để cô tạm giữ, sau đó đứng dậy nói: “Vậy thì một mình tôi đi.”
Lâm Quang vội vàng nói: “Nhưng mà…”
Ngôn Thù có chút cạn lời nhìn cậu ta: “Lại làm sao nữa?”
Lâm Quang nói: “Lỡ đâu gặp phải nguy hiểm gì thì phải làm sao?”
“Không đâu.” Ngôn Thù nói: “Không phải hai người các cậu vẫn an toàn trở về sao?”
Lâm Quang: “…”
Tằng Nghệ Kỳ thì ở bên cạnh đề nghị: “Nếu không để anh Trác đi với cậu đi.”
Trác Lệ nhíu mày, lạnh lùng nhìn Tăng Nghệ Kỳ một cái.
“Đừng hiểu lầm, chỉ là đi cùng cậu thôi, không phải là để hai người tắm cùng nhau.” Tăng Nghệ Kỳ giơ hai tay lên làm tư thế đầu hàng, sau đó nhanh chóng nói bổ sung câu đằng sau: “Huống chi trong mấy người chúng ta, anh ấy là hợp nhất.”
Trình độ sợ O của Trác Lệ đã nổi danh trong toàn cục dị năng đặc thù, nếu như có điều kiện, anh quả thật chính là Liễu Hạ Huệ có mỹ nhân ngồi trong ngực cũng không loạn bản tái bản.
Lâm Quang cũng lập tức ở bên cạnh phụ họa: “Đúng vậy, anh Trác, anh đi cùng đi, nếu không đen thui thủi thế này nhỡ đầu gặp phải chuyện gì thì làm sao đây?”
Nhìn bọn họ sôi nổi thảo luận vấn đề để ai đưa cậu đi tắm, Ngôn Thù nhiều lần muốn mở miệng nói một mình cậu đi cũng hoàn toàn ok, nhưng những người này lại hoàn toàn không cho cậu có cơ hội nói.
Thôi vậy.
Cứ trực tiếp hành động đi.
Sau khi Ngôn Thù phủi đi tro bụi trên người thì cậu tự mình đi về phía dưới đường quốc lộ. Rời khỏi đống lửa, xung quanh thật sự chỉ là một màu đen kịt, chỉ có thể mượn sắc tời yếu ớt mới có thể miễn cưỡng nhìn rõ con đường dưới chân.
Ngôn Thù nhớ cạnh con đường này đúng là có một dòng suối nhỏ, cậu vừa định vạch cỏ dại ngăn ở phía trước ra thì bỗng nhiên sau lưng truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Ngôn Thù theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Là Trác Lệ.
Sắc mặt đen đến đáng sợ.
Ngôn Thù đứng yên tại chỗ chờ anh, đồng thời cũng có hơi tò mỏ hỏi: “Sao anh trai lại ra đây?”
Trác Lệ không trả lời vấn đề của cậu mà chóng bước đi về phía trước, anh thay Ngôn Thù vạch cỏ dại hai bên ra, sau đó hất cằm về phía con đường phía trước tỏ ý cậu tiếp tục đi về phía trước đi.
Ngôn Thù ‘Ồ’ một tiếng đồng ý, chẳng qua khi cậu vừa định bước đi thì toàn thân đã ngừng lại giống như bị điểm huyệt, cậu đứng tại chỗ không nhúc nhích, tư thế vô cùng căng cứng.
Thấy vậy, Trác Lệ cảm thấy hơi kỳ quái mà cau mày hỏi: “Sao vậy?”
Vừa dứt lời, bỗng nhiên Ngôn Thù xoay người lại nhảy lên trên người anh, giống như một con gấu túi vậy, dùng cả tay cả chân dính thật chặt lên trên người Trác Lệ.
Mắt thường có thể nhìn thấy trên trán Trác Lệ hiện lên mấy đoạn gân xanh, cánh tay để không của anh không ôm lấy Ngôn Thù mà chỉ nhỏ giọng nói: “Xuống dưới.”
“Tôi không…”
Ngôn Thù từ chối khá dứt khoát, giọng nói của cậu còn có hơi run rẩy: “Có… có rắn.”