“Bỏ đi! Nếu đã biết sai thì sau này không cần tái phạm.” Lam Khải Nhân nhận gia quy của Ngụy Anh chép, sau đó khoát tay cho Ngụy Anh rời đi.
“Ngụy Vô Tiện này thực sự có chút khác biệt với lời đồn.” Lam Khải Nhân đăm chiêu nhìn bóng lưng Ngụy Anh rời đi, nói với Lam Vong Cơ đang đứng cạnh mình.
Thời gian sau đó, mặc kệ Ngụy Anh ở Vân Thâm Bất Tri Xứ quậy đến thế nào thì Ngụy Vô Tiện cũng sẽ đè nặng Ngụy Anh đi chép gia quy mỗi khi phạm phải, sau đó giao cho Lam Khải Nhân. Có một lần, sau khi nộp gia quy lên, Lam Khải Nhân hỏi hắn.
“Ngụy Vô Tiện, ngươi biết gia quy không thể phạm vào, cớ gì lại cố tình phạm vào rồi sau đó tình nguyện chép gia quy?”
Ngay lúc Ngụy Anh định đáp rằng hắn cũng không tình nguyện chép gia quy thì đã bị Ngụy Vô Tiện khống chế, nhanh chóng kéo xuống dây cột tóc. “Đại đệ tử của Vân Mộng Giang thị bất hảo bất kham, kiệt ngạo bất tuân, Ngụy Anh biết sai liền sửa.”.
Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện không cột tóc trước mặt, cảm giác kì quái lúc ở Lan Thất lại đến.
Lúc nhìn thấy Ngụy Vô Tiện kéo xuống dây cột tóc, Lam Khải Nhân chau màu, nhưng sau khi nghe được những lời của Ngụy Vô Tiện thì mới nhớ, đứa nhỏ trước mặt hắn tuổi nhỏ tang phụ mẫu, ăn nhờ ở đậu lớn lên.
“Thôi! Ngươi về trước đi!” Lam Khải Nhân lắc đầu, phất tay để hắn rời đi.
“Ngụy Vô Tiện! Ngươi có ý gì?” Ngụy Anh vừa dùng dây cột tóc gom lại mái tóc tán loạn, một bên có chút nghi hoặc hỏi Ngụy Vô Tiện.
“Sau này ngươi sẽ biết!” Ngụy Vô Tiện không muốn nói nhiều, Ngụy Anh chỉ có thể áp nghi hoặc trong lòng xuống.
“Ngụy Vô Tiện, ngươi lại chạy đi đâu? Ta đã nhắc nhở ngươi cả trăm lần, đừng làm mất mặt Giang gia, ngươi có nghe hay không?” Giang Trừng vừa nhìn thấy thân ảnh Ngụy Anh liền hét lớn.
“Bỏ đi! Giang huynh, Ngụy huynh lại không phạm lỗi lớn, không cần giận.” Nhiếp Hoài Tang nắm vai Ngụy Anh nói.
“Chờ chút, vô sự bất đăng tam bảo điện*, ngươi nói xem.” Ngụy Anh nhìn Nhiếp Hoài Tang nói chuyện thay hắn liền có chút cảnh giác.
*Vô sự bất đăng tam bảo điện: không có việc thì không đi chùa, ý bảo không có việc nhờ vả thì không tìm đến.
“Hắn có thể có chuyện gì! Còn không phải muốn ngươi hỗ trợ sao?” Giang Trừng tức giận liếc mắt nhìn Nhiếp Hoài Tang một cái, âm dương quái khí nói.