Nhưng mà Dư Xuyên vẫn lựa chọn, “Mẫu này quá thô, tôi không muốn.”
“Đệch má! Đủ rồi! Tôi chỉ có mấy bộ quần áo này, anh không thích mặc thì thôi!” Trình Hạo ném quần áo lên người y, tức giận bực bội đi ra ngoài.
Đi đến phòng khách, suýt chút Trình Hạo đã đá văng bàn trà, “Ông đây chưa từng hầu hạ người như thế này bao giờ đâu, anh lại còn kén cá chọn canh! Mai mốt gọi thiên sư đến thu thập anh, chỉnh cho anh khốn đốn chỉ biết ôm đầu khóc rống!”
Một lúc sau, trong lòng cũng bình tĩnh trở lại, Trình Hạo nhìn thấy trong phòng ngủ không có một chút tiếng động nào, trong lòng có chút hối hận, thầm nghĩ: Dù sao anh ta cũng không phải là người thường, nếu tức giận thì lỡ đâu một ác quỷ xuất hiện từ trong nội tâm vậy chẳng phải là ăn không hết gói đem đi sao? Mình không thể chấp nhặt với anh ta được… tốt hơn là nên theo dõi anh ta trước, sau đó tìm cách đưa vị lớn này đi càng sớm càng tốt. Nghĩ vậy, hắn quay trở lại phòng ngủ.
Vừa nhìn vào phòng đã thấy Dư Xuyên đang dựa vào đầu giường vuốt mèo, vẻ mặt Bảo Kiếm hưởng thụ nheo mắt, tiếng ngáy vang như máy kéo. Cảnh tượng một người một mèo an nhàn, nếu không phải nhìn thấy tất cả quần áo mình đưa đều cố ý bị ném xuống đất thì miễn bàn cảnh tượng này hấp dẫn đến mức nào.
“Dư Xuyên!” Trình Hạo cảm thấy cơn tức giận của mình lại bùng lên.
“Cái gì?”
Mặc niệm mình không thể chấp nhặt với quỷ, Trình Hạo nhặt quần áo của mình lên, vỗ vỗ bụi, nặn ra một nụ cười, “Không thì trước tiên anh cứ mặc đồ này đi? Chờ tôi dẫn anh đến trung tâm thương mại, anh có thể tự mình chọn?”
Dư Xuyên nhướng mi mỏng liếc hắn một cái, “Vậy mặc tạm cũng được.” Vừa dứt lời y búng tay một cái, hai tay Trình Hạo trống rỗng, nhìn lại Dư Xuyên đã thấy y mặc quần áo chỉnh tề, bộ quần áo kia Trình Hạo mặc vào rất vừa vặn nhưng mặc trên người Dư Xuyên có chút rộng rãi, càng làm tăng thêm cảm giác yếu ớt cho y.
Trình Hạo cảm thấy nhẹ nhõm, cho rằng trận chiến thay quần áo cuối cùng cũng kết thúc, chỉ nghe Dư Xuyên nói: “Chân tôi không đi được, cậu chuẩn bị xe lăn cho tôi càng sớm càng tốt.”
“…” Tôi nợ anh! Trình Hạo muốn khóc không ra nước mắt, đau lòng âm thầm tính toán số dư tài khoản.
“Gì đó? Biểu cảm của cậu là sao đấy?” Dư Xuyên bất mãn hỏi.
“Không có gì, không có gì, chỉ không nghĩ tới anh lại là người tàn tật, ông trời thật là…” Thật quá bất công. Trước khi hắn nói xong, một lực lượng đã quấn lấy Trình Hạo quăng mạnh hắn xuống sàn nhà, thoạt nhìn như thể tự hắn ngã sõng soài.
“A!” Hét thảm một tiếng
“Dạy cho cậu một bài học!” Dư Xuyên búng búng đầu ngón tay, “Lần sau còn nói nhảm, tôi sẽ quăng cậu vào tường.”
Trình Hạo xoa xoa bả vai đứng dậy, tức giận nói: “Nói thế nào thì cũng là tôi giúp anh, anh còn lấy oán trả ơn! Có biết…”
Rầm!
Trình Hạo đập vào tường như ý muốn.
“Shhh…” Nhìn thấy Dư Xuyên lại định giơ tay lên, Trình Hạo nhanh chóng nhận thua, “Đừng! Tôi biết rồi!”
“Hừ!” Dư Xuyên khoanh tay.
Biết y không đi được, ánh mắt Trình Hạo rơi xuống chân y, hai vết sẹo đỏ giống bị như tạc vào, vị trí cách gót chân Dư Xuyên mười cm, nhìn từ phía trước không dễ thấy lắm.
“Lúc trước không phải anh vẫn bay sao? Tại sao khi trở thành người anh lại không thể động đậy?”
“Linh thể còn chưa khôi phục, cho nên tôi không muốn lãng phí linh lực.”
Trình Hạo chửi thầm: thời điểm quăng ngã tôi xuống cũng không thấy anh quý trọng như vậy…
“Vậy chân của anh là chuyện sao vậy? Cái này có thể hỏi phải không?”
“Quên rồi!”
Thái độ kiểu gì đấy, nói cho có lệ hả.
Quên đi, Trình Hạo thức thời dừng hỏi, sau đó cười nói: “Dư Xuyên, khi nào linh thể của anh khôi phục, anh có thể giúp tôi một việc được không?”
“Việc gì?”
“Anh nghĩ xem, tôi mua con búp bê bơm hơi mà anh dùng tốn rất nhiều tiền, còn phải mua quần áo và xe lăn cho anh… Tôi còn phải tìm quan hệ để lấy giấy chứng minh thư cho anh, nếu không anh làm sao có thể đến Thiên Kinh được. Chuyện nào cũng cần cái này…” Trình Hạo chà xát ngón tay, “Hiện tại tôi lại thất nghiệp, vậy anh có thể dạy tôi cách kiếm tiền, đưa tôi đến đỉnh cao của đời người hay không!”
“Cậu rất nghèo?” Dư Xuyên nhướng mày nhìn hắn, rồi nhìn quanh phòng, “Cậu rất xui xẻo, nhà cửa cũng cũ nát.”
Hai mắt Trình Hạo sáng lên, “Anh đồng ý?”
Dư Xuyên nhún vai, “Tôi cũng không có cách nào dạy cậu kiếm tiền.”
Ngay lập tức bị dội một chậu nước lạnh, Trình Hạo héo.
“Nhưng mà tôi có tiền, có thể cho cậu một ít.”
“Thật sao?” Trình Hạo trợn to hai mắt, giống như tro tàn lại cháy, “Anh có bao nhiêu tiền?”
“Chỉ cần cậu giúp tôi, tôi sẽ cho cậu 10 triệu.”
“Bao, bao nhiêu?” Trình Hạo nghi ngờ mình nghe nhầm, nhìn Dư Xuyên chằm chằm, chỉ thấy đôi môi mỏng mím chặt lại phun ra mấy chữ: “Mười triệu, đô la Mỹ.”
“Thật sao!”
Đôi mắt hình viên đạn của y liếc hắn, “Tin hay không tùy cậu!” Dường như cũng lười nói nhảm với hắn, y xoay người nhắm mắt lại.
“Hầy, đừng nóng giận, tôi tin anh là được mà! Anh muốn tôi làm gì cho anh? Có phải đến ngân hàng lấy tiền tiết kiệm cho anh hay không? Hay là đến nhà lấy tài sản?”
Dư Xuyên phớt lờ hắn.
“Nói đi, nếu làm được, tôi nhất định sẽ giúp anh!”
Dư Xuyên quay đầu lại, “Thật sao?”
Ánh mắt Trình Hạo mơ hồ, “Trừ mấy việc phạm tội trái pháp luật giết người, đốt phá…”
Dư Xuyên trừng mắt nhìn hắn, “Tôi chỉ muốn chút dương khí của cậu thôi.”
Trình Hạo vừa đặt trái tim xuống, lại nâng lên, “Dương khí… có phải là, miệng đối miệng bị anh hút ra không?” Mười triệu đô la Mỹ, con số này đối với hắn sợ là trong mơ cũng không thể xuất hiện, nhưng nếu cuối cùng bị Dư Xuyên hút thành thây khô, có nhiều tiền như vậy không phải cũng vô ích sao?
Dư Xuyên chán ghét nhìn hắn, “Tôi muốn dương khí chứ không phải tinh khí! Dương khí chẳng hạn như thức ăn trên thế giới, thực vật, động vật, hương nến, thậm chí là hơi thở của con người. Hít lấy những hơi thở này rất tốt cho việc chữa trị linh thể của tôi.”
“Vậy thì… có hại gì không?” Trình Hạo hỏi.
“Nếu nói có tác hại gì thì là những vật thể bị hít vào sẽ trở nên đần độn, còn cảm giác của con người và động vật sẽ giống như phản ứng trước đây của cậu, sẽ cảm thấy rất lạnh.”
“Vậy có giảm thọ không?”
“Người khác sẽ không, cậu?” Dư Xuyên lắc đầu, “Rất khó nói.”
“Vì sao!” Trình Hạo trở nên căng thẳng.
“Trước đó đã nói cho cậu biết, ấn đường biến thành màu đen, vận xui quấn thân, kêu cậu uống nước âm dương cậu không uống đúng không? Ai biết một ngày nào đó cậu gặp xui có thể chết đột ngột hay không.”
“Thật sự quên mất… tối nay uống liền!”
“Được rồi, cậu cân nhắc những gì tôi nói, nếu không được tôi đi tìm người khác.” Dư Xuyên nói xong lấy chăn đắp lên người, “Tôi muốn điều trị linh lực, đừng quấy rầy tôi.”
“Không cần suy nghĩ! Anh cũng không cần tìm người khác, tôi đồng ý!” Vì mười triệu đô, bắt Trình Hạo ăn nước đá vào mùa đông hắn cũng đồng ý, huống chi chỉ cần bị lạnh một chút? Trình Hạo không nhịn được cười rộ lên.
Rầm!
Trình Hạo buộc phải tiếp xúc thân mật với bức tường một lần nữa.
“Không được quấy rầy!”
______________________________________
Tháng ngày hầu hạ tổ tông của Trình Hạo bắt đầu =)))