“Anh nói gì thế?! Sao em biết chăm trẻ con được!”
Lục Hàn nhìn tôi nịnh nọt: “Chắc chắn là giỏi hơn anh rồi!”
Tôi cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, trợn mắt.
“Cũng không phải là không thể. Dù sao Andy có vẻ ngoan ngoãn như vậy, chắc chắn sẽ không nhặt phân cừu trên mặt đất ăn vì tưởng là socola đâu đúng không?”
Mặt Lục Hàn tối sầm lại, “Anh không có mà?!”
“Vậy chắc chắn sẽ không đổ bia rồi đổ nước tiểu vào đúng không?”
“!!!!!!”
“Chắc chắn Andy ngoan ngoãn sẽ không đặt quả trứng dưới đầu giường để ấp, tới khi vô tình nằm đè lên nát bét thì khóc lóc thuơng tâm lập bia mộ cho quả trứng đúng không?”
“Trương Thố Thố!” Lục Hàn nhẹ giọng nói, “Được rồi, giữ thể diện cho anh đi mà!”
“Ồ? Thật sao? Chuyện lớn nhất em còn chưa nói cho anh biết, nghe nói anh đã thích một cô gái suốt mười năm mà không dám thổ lộ! Cảnh sát Lục, có hèn nhát quá không zậy?!”
“Anh sợ cô ấy không đồng ý.” Lục Hàn cụp mắt xuống, trầm giọng nói.
“Không thử thì làm sao biết được?”
Không khí bỗng chốc im lặng đến đáng sợ——
Tôi có một dự cảm không lành…
Lục Hàn dường như đã quyết tâm rất nhiều, “Vậy thì Thố Thố, anh cũng có thể lên được phòng khách, cũng có thể xuống được nhà bếp. Em có bằng lòng ở cùng anh không?”
Tôi đột ngột quay lại nhìn Lục Hàn?
Ôi chao, có ai ăn dưa trên đầu chính mình như tôi không?
26.
“Chúng ta đã gặp nhau trước đây, em quên rồi à?”
Mười năm trước, khi tôi học lớp hai trung học cơ sở, tôi gặp Lục Hàn, người đã bị đánh hội đồng bị tôi bắt gặp…
“Này, bạn ổn không?”
“Tôi…huhuhuhu…tôi muốn rời khỏi thành phố này. Tôi không phải là con ruột của bố mẹ tôi!”
“Ôi? Sao cậu lại nói thế?”
“HUHUHUHUHUHUHUHUHUUHUHUHUH…”
Lục Hàn ngắt lời tôi với vẻ mặt u ám, “Dừng lại, dừng lại, dừng lại! Không phải như vậy đâu!”
Hóa ra mười năm trước, chúng tôi học chung một trường trung học.
Lục Hàn đã tổ chức một buổi hội nghị tổng kết. Trong một cơn hoảng loạn, hai chúng tôi va phải nhau và vô tình cầm nhầm bài phát biểu của nhau.
“Xin chào mọi người, tôi tên là Trương Thố Thố.” Sau khi đọc câu đầu tiên, anh chợt nhận ra có gì đó không ổn.
Sau này, bài phát biểu đó đã được anh bảo quản cẩn thận.
Từ đó trở đi, anh ấy thường xuyên lén nhìn tôi, bỏ đi sự bướng bỉnh, làm việc chăm chỉ hơn và muốn trở thành người gây ấn tượng với tôi.
“Vậy là Trương Thố Thố,” Lục Hàn chỉnh lại quần áo.
“Xin lỗi, bây giờ tôi có thể trở thành người đó được không?”
Tôi nhướng mày, chủ động nắm tay anh, “Cảnh sát Lục, sau này xin hãy chiếu cố em nhé~”
27.
Có rất nhiều bàn được bày sẵn trong tiệc cưới của Lục Hàn và tôi.
Sĩ quan Tiêu Đường nhìn thấy bảng tên của những người lớn tuổi được đặt trên bàn, tò mò hỏi tôi.
“Thố Thố, nhà em đông người quá vậy, có nhiều người lớn tuổi qúa đi Nhưng sao lại nhìn đều trẻ thế?”
Tôi nhìn sang thì thấy tất cả các “ông nội” ở văn phòng Minh giới và Dương gian đều đang thưởng thức bữa cỗ một cách vui vẻ!
Ông nội Lưu khi mất mới 19 tuổi, lúc này khuôn mặt tuấn tú, vui vẻ cầm chai Coca nhảy múa.
Ông nội Lý mất khi mới 14 tuổi, lúc này sắc mặt ủ rũ, hơi ngượng ngùng nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ hưng phấn.
Ngoài ra còn có rất nhiều “ông nội”.
Tôi và Lục Hàn nhìn nhau mỉm cười: “Đúng vậy! Họ đều là tiền bối của em đó ạ. Tuy họ trẻ hơn nhưng thâm niên vô cùng cao!”
28.
Lần cuối cùng tôi mơ thấy ông là vào một buổi chiều đầy nắng.
Khi đó tôi đang nằm trên sofa ngủ thiếp đi.
” Cháu gái của ông, chiến tranh đã kết thúc, hiện tại hệ thống nhân dân dưới Địa phủ đã được sắp xếp quản lý êm đẹp, đã đến lúc ông phải đầu thai rồi.”
Tôi thức dậy trong tiếng khóc, nước mắt lăn khắp mặt và từ đó không bao giờ mơ về ông nội nữa.
Không lâu sau, tôi mang thai một bé gái.
Căn nhà của Lục Hàn và tôi trở nên chật chội hơn bao giờ hết, đồ đạc chuẩn bị sẵn cho con gái la liệt khắp nơi trong nhà.
“Lục Hàn, anh đã quyết định được tên cho con gái mình chưa?”
“Anh đã nghĩ kỹ rồi, đặt tên là Lục Quốc An, đất nước thái bình, nhân dân an ổn.”
“???Lục Hàn! Đấy là tên con trai mà!”
“A!! Đừng lo lắng, đừng lo lắng, anh sẽ nghĩ lại, nghĩ lại…”
“Nhưng lần sau sinh con trai chúng ta có thể dùng nó!”
Tôi và Lục Hàn nhìn nhau mỉm cười, hôm nay thời tiết rất tốt, nắng vàng rọi khắp mặt đất.