Đây là một bia vô danh, xanh rêu sặc sỡ, ở chỗ cách xa ánh nắng nhất tại nơi xó xỉnh âm u đứng lặng yên.
Mỗi khi Khúc Kỳ đi qua nơi này, hồn linh cùng quỷ quái chung quanh cũng không dám tới gần, chỉ là xa xa đứng nhìn, như rất kiêng kị. Khúc Kỳ không khỏi có chút hiếu kỳ, người chết tại bia mộ này khi còn sống sẽ là hạng người gì.
Lúc nàng tới gần mộ bia, chợt nghe một tiếng kêu nhẹ “Meo”.
Khúc Kỳ đột nhiên quay người, trông thấy mèo đen dừng ở cách đó không xa, chân nhỏ dài trước chống đất, đôi mắt sáng ngời trầm tĩnh lãnh mạc.
Nàng đối con mèo này có chút ấn tượng, nhớ kỹ ngày đầu tiên chuyển tới nhà gỗ đã gặp qua. Lúc ấy, mèo này tựa như bị bản thân hù chạy, sau mấy ngày liên tiếp đều chưa từng xuất hiện.
Khúc Kỳ cảm ứng được trên người mèo con có hơi thở rất kỳ quái, phỏng đoán nó cũng Linh thú ngụ ở núi này, liền lấy phẩm đức nghề nghiệp người thủ mộ, xoay người gọi nói:
“Mèo nhỏ, ngươi không nên đến nơi đây nga, rất nguy hiểm.”
Mèo đen không có trả lời, lỗ tai nhọn nhẹ nhàng khẽ động.
Đôi mắt mở ra lớn tròn chảy xuôi màu vàng kỳ dị, khe hở dường như hoa văn lóe lên mà qua, ở hơi ám trúc ảnh hạ có vẻ phá lệ sáng tỏ.
Khúc Kỳ ngắm mèo nhỏ ngồi với tư thế đoan trang, chẳng biết tại sao trong đầu nảy ra hai chữ “Ưu nhã”. Rõ ràng không phải là người, so với một nhân loại còn khí chất hơn.
Đáng ghét, cảm giác có chút tương phản, bạn mèo nhỏ thật đáng yêu!
Khúc Kỳ không tự chủ được thanh âm cao lên mấy phần, làm ra vẻ lại ngọt ngào nói:
“Tiểu hoa, tỷ tỷ mang ngươi rời đi nơi này được không?”
Thử hỏi ai không muốn muốn một mèo con xinh đẹp chỉ thuộc về mình đâu?
Nếu có thể đem mèo con trở về…
Nàng không có chú ý, xung quanh bọn hồn linh vẫn đang trạng thái run lẩy bẩy thấy chết không sờn, yên lặng kéo dài khoảng cách.
… Tiểu hoa?
Không biết có phải hay không, Khúc Kỳ ảo giác, mèo đen thân hình tựa hồ dừng một chút, dùng một loại ánh mắt rất khó nói hết nhìn nàng.
Khúc Kỳ: “Làm sao vậy, ngươi không thích biệt danh này? Không thì gọi, Đại Hoàng, kiến quốc, meo meo…”
Mèo đen bực bội, không thể nhịn được nữa nhe răng khè một tiếng.
Bọn hồn linh quỷ quái đứng ngoài quan sát đang ăn dưa lập tức tứ tán, nhảy ra ngoài tót lên cách bia đá một trăm mét.
Khúc Kỳ: “Nguyên lai ngươi thích meo meo nha, vậy sau này cứ như vậy gọi ngươi đi.”
Mèo đen: “…”
Hồn linh: “…”
Toàn bộ thế giới an tĩnh một cái chớp mắt, mèo đen quay người, cũng không quay đầu lại nhảy vào chỗ sâu bóng tối nơi rừng trúc.
Khúc Kỳ sau lưng nó lưu luyến không rời gọi: “Meo meo, lần sau đến nhà gỗ tìm ta chơi, tỷ tỷ mời người cá khô nha!”
Mắt thấy mèo đen lưu lại âm khí tiêu tán, hồn linh nhóm thở phào như sống sót sau tai nạn, líu ríu vây quanh ở bên người Khúc Kỳ.
Khúc Kỳ mới phản ứng được, kinh ngạc nói: “A, các ngươi vừa mới đi đâu?”
Hồn linh: “Chi chi chi!” Rõ ràng chúng ta vẫn luôn sau lưng ngươi! Ngươi thấy mèo quên bạn, đồ nhân loại đáng ghét!
“Ta nói với các ngươi, ta mới trông thấy một con tiểu hắc miêu, rất ngoan, không gọi cũng không hung.”
Khúc Kỳ chà chà xát đôi tay, kìm lòng không được lộ ra cười tươi,
“Thật thật đáng yêu, ta nhất định phải dụ dỗ đi theo ta!”
Đáng yêu?!
Không phải đang nói đến người kia ấy chứ?
Hồn linh mấy mặt nhìn nhau, chi chi chi vây quanh nàng, kịch liệt phản bác.
Khúc Kỳ nâng mặt: “Đúng không? Các ngươi cũng cảm thấy nó đáng yêu!”
Hồn linh:… Ngươi thần kinh! Rõ ràng một búng tay của con mèo kia liền bóp nát tất cả vong hồn nơi này, liền đáng yêu ở nơi nào!!!!!!
Trời dần tới, gió lạnh cuốn đi lá khô. Ánh tà dương đỏ quạch như máu, đem mảnh tử địa bị lãng quên này nhuộm thành đỏ tươi.
Khúc Kỳ ăn xong cơm tối, đúng giờ là tan sở. Bọn hồn lình khẽ đưa mắt nhìn nàng đi ra bãi tha ma, không tiếp tục theo sau, trong tâm lặng lẽ vì nàng cầu nguyện.
Phạm vi hoạt động bọn chúng hạn chế chỉ ở xung quanh địa mộ, cũng không thể tùy tâm sở dục đi ra ngoài.
Toàn bộ địa mộ, chỉ có “Nàng” có thể tới lui tự nhiên. Mà cái kia “Nàng”, còn không biết sẽ đối với Khúc Kỳ làm những gì.
Khúc Kỳ trở lại nhà gỗ, thời gian ban đêm qua loa rửa mặt để nguyên quần áo đi ngủ.
Hạ côn trùng trong đêm kêu thấp vang, lá trúc lay động, gió đêm mát mẻ lướt qua cửa sổ giấy, vạn vật tự nhiên rất ôn nhu.
Giống như toàn bộ thiên nhiên đều đang dỗ nàng chìm vào giấc ngủ.
Khúc Kỳ rất nhanh liền buồn ngủ.
Không biết qua bao lâu, nàng bị tiếng vang ầm ầm đánh thức. Trong bầu trời u tối ánh lên sấm chớp đùng đùng, không khỏi kinh được lòng người hốt hoảng.
Khúc Kỳ bình thường đánh chết cũng không dậy giờ cũng giật mình, trong bóng tối mở đôi mắt ra.
Trên bàn ánh nến sớm tắt, còn sót lại một mảnh sáp. Tự dưng trong mắt nhìn thấy thứ gì đen nhánh, nàng còn mơ hồ nhìn thấy ánh trăng trắng sáng.
Ngoài cửa sổ tiếng vang lạch cạch, nện ở gạch ngói kẽ hở thượng, lại dọc theo mái hiên chậm rãi rơi xuống, rơi thành thiên trăm đầu tuyến. Tiếng mưa rơi rất lớn, gió lớn hung hăng quật lên rừng trúc.
Nguyên lai là trời mưa.
Tiếng mưa hỏng cả giấc mộng, Khúc Kỳ tỉnh cả ngủ.
Nàng vẫn còn sợ hãi vuốt ngực, lơ đãng gục đầu xuống, nhìn thấy đôi mắt vàng óng.
“…?”
Khúc Kỳ kêu lên sợ hãi: “Má ơi, có quỷ –” trên giường ta!
Quả thực là con quỷ đói sắc, quá ghê tởm!
Mèo đen: “… Meo.”
Khúc Kỳ: “Ta biết ta có mấy phần tư sắc, bị nhớ thương cũng là chuyện đương nhiên. Ngươi đừng tưởng ngươi bắt chước mèo kêu ta liền sẽ tha thứ ngươi… A?”
Nàng thử vươn tay, sờ đến thân vừa lạnh vừa lông xù rất mềm.
Khúc Kỳ: “Meo meo? Là ngươi sao?”
Mèo đen nghiêng đầu tránh đi bàn tay ấm áp.
Mưa to xảy ra bất ngờ phá vỡ hết thảy yên tĩnh, nó lộ bản thân tại đây.
Vừa rồi nó định rời đi, nữ nhân kia không đúng lúc tỉnh lại, mà bản thân bỏ lỡ cơ hội rời đi.
Khúc Kỳ cường ngạnh đè xuống đầu nó:
“Ngươi trước đừng nhúc nhích, ta đi đốt đèn.”
Nàng xuống giường, sờ soạng tìm bàn, một lần nữa nhóm nến lửa. Vầng sáng trong khoảnh khắc chiếu sáng trong phòng, hai cái bóng nhân ảnh xen lẫn ở trên tường.
Khúc Kỳ xoay người, trông thấy mèo đen bỗng nhiên cong người lên, toàn thân căng thẳng, tỏ ra tư thế cực kỳ phòng bị.
Con ngươi màu đen híp thành đường dọc, lạnh lùng nhìn nàng.
Khúc Kỳ trấn an nói: “Đừng sợ, ta không hại ngươi.”
Nàng trở lại ngồi trên giường, tính thử vươn tay, muốn sờ sờ soạng mèo bối. Mèo đen bản năng muốn né tránh, nhưng trên hơi thở người cô gái sạch sẽ thoải mái để nó vô ý thức dịu lại.
Nó lui lại một bước, con ngươi lóe ra cảm xúc kỳ quái, bờ môi mấp máy, nhe ra hai viên răng nanh nho nhỏ, nhìn qua giống như đe dọa cậy mạnh.
Khúc Kỳ nhìn nó, trong lòng lập tức mềm nhũn một mảnh.
Nàng nhanh nhạy ôm lấy mèo con, đem mặt chôn ở đám lông, hoàn toàn không thấy mèo đen nó đang xù lông:
“Meo meo, ngươi thật sự đến nhà gỗ nhỏ tìm ta chơi nha? Hảo ngoan hảo ngoan, ngươi bản thân là con mèo nhỉ sinh ra chính muốn tỷ tỷ ăn hết!”