Thế nên Tiêu Chiến không muốn tự tưởng tượng cạnh Vương Nhất Bác hầu hạ người khác lắm, trong lòng khó chịu.
“Thế em như này là có ý gì, muốn anh đến thăm em à?”
“Đâu có đâu, em nào dám, em càm ràm chút thôi, người mắc bệnh không phải rất yếu ớt sao, đừng chê em phiền nhé…”
“Không phiền, em càm ràm đi.”
Hòm thư nhắc nhở có email mới đến, Tiêu Chiến bật chế độ rảnh tay rồi để điện thoại để sang bên cạnh, vừa trả lời email khách hàng vừa nghe Vương Nhất Bác càm ràm.
Cậu ấy ở bên kia nói liến thoắng, nói cái gì Tiêu Chiến cũng không chú tâm nghe, trả lời email xong mới phát hiện đầu dây bên kia đã im bặt, anh nhìn màn hình một cái, Vương Nhất Bác vẫn chưa cúp máy, chỉ là không nói gì nữa.
“Đâu rồi? Ngất rồi à?”
Tiêu Chiến nói chuyện như vậy quả không phải người mà, người ta đã ốm như vậy rồi, gọi điện thoại tới bây giờ, đến một câu quan tâm cũng không nỡ nói.
“Chưa, vẫn sống nhăn răng.” Vương Nhất Bác giọng nói ủ rũ.
“Ồ, vậy thì tốt, nếu không ổn thì anh gọi 120 cho em.”
Vương Nhất Bác lúc này không còn bản lĩnh đấu võ mồm với anh ấy nữa, im lặng một lúc lâu, lúc lên tiếng âm thanh tràn đầy thất vọng.
“Thật sự không tới thăm em sao?”
Hỏi xong cậu ấy đợi mấy giây, không đợi được câu trả lời của Tiêu Chiến, không chết tâm mà nói nhỏ thêm một câu: “Phí công để anh kiếm tiền mà.”
Tiêu Chiến mở miệng, trong bất lực đem theo một chút cam chịu số phận, hỏi cậu ấy: “Vương Nhất Bác, em bao nhiêu tuổi rồi chứ?”
Trên đường Tiêu Chiến mua một ít đồ ăn và thuốc uống, đến nhà Vương Nhất Bác anh mới phát hiện, những thứ mình mua hoàn toàn dư thừa, trên bàn có một bát cháo vừa mới nấu xong, thuốc hạ sốt, thuốc cảm, đến cốc nước lọc được rót sẵn cũng vẫn còn ấm nguyên.
“Chuyện gì thế?” Tiêu Chiến cả mặt ngơ ngác hỏi Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác tối qua thức cả đêm, thức tới nỗi mặt vàng như nghệ, cụp mắt xuống giải thích với Tiêu Chiến: “À, là cô chuẩn bị đó.”
“Cô đâu?”
“Em bảo cô ấy về nhà nghỉ ngơi rồi.”
Tiêu Chiến chìa tay ra, “Thế mà em bảo anh là không có ai chăm sóc?”
Đầu Vương Nhất Bác choáng tới mức quay cuồng, chân mềm nhũn, ngồi phịch một cái xuống sofa, vò đầu oán trách: “Cô là em bỏ tiền ra thuê, cô ấy liệu có thật sự quan tâm em không…”
Tiêu Chiến nhìn bộ dạng yếu ớt cuộn mình trên sofa của Vương Nhất Bác, vừa đau lòng vừa buồn cười, “Làm sao em biết anh không phải vì muốn kiếm tiền của em, bất đắc dĩ mới phải quan tâm em đây?”
“Xì…” Vương Nhất Bác bĩu môi, “Nếu anh thật sự bất đắc dĩ tới mức đó, thì em tăng thêm tiền cho anh.”
“Đương nhiên phải vậy rồi.” Tiêu Chiến cũng chẳng khách sáo với cậu ấy, chuyện tốt đến tay, liền sảng khoái đồng ý.
Anh vừa nói vừa đi đến chỗ chiếc bàn múc cho cậu ấy một bát cháo, “Lót dạ trước đi, lát nữa uống thuốc.”
“Cảm ơn anh Chiến.” Vương Nhất Bác cũng chỉ có lúc ốm mới ngoan như vậy, hai tay ôm lấy bát cháo, uống từng ngụm từng ngụm nhỏ.
“Tối qua lúc gặp vẫn còn khỏe mạnh, sao lại bị cảm rồi?”
“Tự em rước bệnh thôi…” Cậu ấy trả lời rất thành thật, có điều không nói gì nhiều hơn với Tiêu Chiến.
Uống một bát cháo nóng vào người, cơ thể cũng dễ chịu hơn nhiều, Vương Nhất Bác khịt khịt mũi, đưa cái bát không cho Tiêu Chiến, nhận lấy nước ấm và thuốc trên tay anh, ngửa cổ lên nuốt xuống.
“Được rồi, quay về giường ngủ thêm lúc nữa đi.” Tiêu Chiến chăm sóc người bệnh rất có quy trình.
“Chân không có sức, không đứng dậy được.” Vương Nhất Bác giống như tên vô lại đưa hai tay ra chỗ Tiêu Chiến, ý muốn anh ấy cõng mình.
Tiêu Chiến quá quen với cậu ấy.
“Tự đi.”
Vương Nhất Bác chỉ đành thu tay về, thở ra một hơi dài thượt, tự mình lầm bầm than vãn: “Tiền vẫn là chưa đủ nhiều.”
Sau đó lắc la lắc lư đứng dậy, giống như yêu tinh đóng kịch vậy, mới đi hai bước đã ngã nhào vào người Tiêu Chiến, trực tiếp ôm vòng lấy eo của anh, dựa lên lưng anh, để anh ấy kéo mình đi.
“Mùi gì thế.” Tư thế như thế này, mũi của Vương Nhất Bác vừa hay đặt ở hõm vai của Tiêu Chiến, mùi hương sữa tắm nồng đậm xộc lên mũi cậu, ngửi tới nỗi linh hồn cậu cũng sắp bay bổng luôn rồi.
Vương Nhất Bác cười tới mức cả mặt hiện rõ sự si mê, cậu bò trên lưng Tiêu Chiến nói với anh: “Anh Chiến, anh đặc biệt tắm trước khi đến đây à? Con người anh sao lại như vậy chứ, em đã ốm thế này rồi, anh còn có suy nghĩ đó với em…”
Khoảng cách từ phòng khách đến phòng ngủ, Vương Nhất Bác dính trên người Tiêu Chiến, miệng không ngừng nói mấy câu không đứng đắn, còn Tiêu Chiến nửa câu cũng không thèm đếm xỉa đến cậu.
Rèm cửa sổ trong phòng ngủ vẫn khép kín, tấm rèm dày chắn hết ánh sáng, khiến căn phòng vẫn tối đen như mực.
Tiêu Chiến đắp chăn cho Vương Nhất Bác rồi ngồi xuống cạnh giường.
Vương Nhất Bác quay đầu nhìn Tiêu Chiến, bóng nghiêng trong căn phòng tối đẹp tới mức trông có chút cô quạnh, anh ấy không nói sẽ đi, anh ấy chẳng nói gì cả, chỉ yên lặng ngồi đó với Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác nhanh chóng lật người, gối đầu lên chân Tiêu Chiến, vùi mặt vào đùi anh, hai tay ôm lấy eo anh.
Cứ nằm với tư thế như vậy, Tiêu Chiến cũng không đẩy cậu ấy ra.
Sau đó cậu ấy hỏi Tiêu Chiến một vấn đề vô cùng đường đột: “Anh, anh lâu lắm không làm chuyện ấy với người khác rồi à?”
Không có ngữ khí thiếu nghiêm túc như ban nãy nữa, câu này Vương Nhất Bác hỏi một cách rất nghiêm túc, lúc nãy ở phòng khách, cậu ấy vừa mới chạm vào người Tiêu Chiến, đã cảm thấy anh ấy đang phát run.
Là kiểu run nhạy cảm do bị kích thích.
Tiêu Chiến không đáp, cậu ấy lại hỏi: “Sao trong nhà anh lại không có đồ của chị ấy?”
Lần trước lúc đến nhà Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác không nhìn thấy bất cứ đồ vật gì có liên quan tới người phụ nữ đó.
“Hai người chia tay rồi phải không, anh sống có tốt không.” Cậu ấy tự ý hạ kết luận cho cuộc sống tình cảm của Tiêu Chiến, lúc nói còn giống như một con rắn, quấn lấy thân thể anh, dùng hai má cách một lớp vải áo cọ cọ vào người anh.
Trong hơi thở gấp nhẹ nhàng, Tiêu Chiến không khống chế nổi mà đẩy Vương Nhất Bác ra, “Không, anh rất tốt.”
Vương Nhất Bác hít sâu vào một hơi để khiến mình bình tĩnh, bỏ Tiêu Chiến ra, nằm thẳng sang bên cạnh, mắt nhìn lên trần nhà.
“Anh, anh nói xem, nếu năm đó em cướp hôn ở hôn lễ của anh, thì liệu anh còn kết hôn nữa không? Liệu anh có đi cùng em không?”
“Chuyện từ đời nào rồi còn nhắc lại làm gì.”
“Em muốn biết, rất muốn biết.”
“Muốn biết như vậy, sao năm đó không thử?”