Chưa dừng lại ở đó, Vu Yên Nhi đặt tay vòng dưới cằm Linna kéo mạnh quật cô ta ngã ngửa ra sau đập mạnh lưng trên nền nhà cứng. Trong khi Linna vùng vẫy la hét, Vu Yên Nhi lại im lặng đến đáng sợ, cô dồn tất cả lực vào bàn tay tát không ngừng vào mặt Linna.
Bố mẹ Vu luống cuống tay chân, chỉ có Kiến Nhất bình tĩnh nhanh chóng đến kéo Vu Yên Nhi ra, ôm người cô giữ chặt không cho cô tiếp tục đánh người.
Linna nằm vật vã khóc lóc, đầu tóc bị cắt chẳng khác nào chó gặm, mắt bầm tím, chảy cả máu mũi, trông cô ta vừa thảm thương vừa đáng đời. Linna lồm chồm bò dậy ôm mặt, thấy tóc cô ta vươn vãi càng khiến cô ta trở nên kích động: “Tôi sẽ kiện các người!”
“Xuống diêm vương mà kiện”
Dứt lời, Vu Yên Nhi dùng lực mạnh thoát khỏi vòng tay của Kiến Nhất, do đang chú ý đến Linna mà sự đề phòng của anh bị nới lỏng để cho Vu Yên Nhi dễ dàng thoát ra.
Vu Yên Nhi lao đến chổ Linna, tất cả phẫn nộ trong lòng kể từ khi phát hiện bố mẹ ly thân đều trút lên Linna, có trách thì phải trách những lời của cô ta nói khi nãy chẳng khác nào hồ ly tinh phá hoại gia đình người khác. Đối với Vu Yên Nhi, cô thà giết lầm còn hơn bỏ sót, tính hiếu thắng của cô chưa bao giờ có một lần nhẫn nhịn.
Linna có phải là kẻ thứ ba khiến bố mẹ Vu ly thân hay không vẫn chưa rõ, nhưng câu cái miệng hại cái thân dành cho cô ta chắc chắn đúng.
Tỏ thái độ trước mặt Vu Yên Nhi, Linna vài giây trước chỉ mới sưng mặt, vài giây sau đã bị Vu Yên Nhi đấm đá không nương tay. Ngay khi Vu Yên Nhi tách lưỡi kéo ra, nếu Kiến Nhất không nhanh vác cô lên đưa đi chổ khác thì trên mặt Linna đã bị rạch một vết dài.
Khung cảnh hoảng loạn chỉ có thể trở lại yên ắng khi Kiến Nhất đưa Vu Yên Nhi lên lầu.
Mẹ Vu thở dài chán nản ngồi xuống ghế ôm đầu, điều bà hối hận nhất chính là đã không ở bên cạnh dạy dỗ cho Vu Yên Nhi tính điềm tĩnh, bà càng hối hận hơn khi ngay từ đầu đã không kiên quyết phản đối bố Vu tuyển Linna làm thư ký.
“Luật sư của tôi sẽ làm việc với cô, giờ thì phiền cô ra khỏi nhà tôi ngay lập tức!” Bố Vu đuổi thẳng không chần chừ, chuyện liên quan đến con gái ông thì không còn là chuyện nhỏ.
Vào trong phòng đóng chặt cửa, Kiến Nhất mới đặt Vu Yên Nhi đang vác trên vai xuống, anh vừa dâng lên cơn tức giận thì cô đã bày ra dáng vẻ như mèo mắc mưa khiến cơn giận anh tiêu tan ngay tức khắc. Kiến Nhất không muốn Vu Yên Nhi động thủ, cũng không muốn cô vướng vào bất kỳ vụ ẩu đả nào. Không phải vì anh chê cô không giống con gái, mọi chuyện đều vì anh lo lắng cho cô sẽ bị thương.
Muốn Vu Yên Nhi thay đổi không thể dùng biện pháp cứng rắn, Kiến Nhất hiểu rõ được đặc điểm này của cô, điều duy nhất có thể làm là nhẹ nhàng khuyên giải: “Nhi Nhi, trước đây em đã hứa với anh điều gì em quên rồi sao?”
Vu Yên Nhi không đáp, vươn tay muốn ôm lấy Kiến Nhất xoa dịu anh nhưng lại bị anh cầm tay cô giữ lại không cho ôm, anh kiên định nhìn cô hỏi lại lần nữa vẫn với giọng điệu rất điềm đạm: “Anh hỏi em còn nhớ không?”
Mắt Vu Yên Nhi ngập nước nhìn Kiến Nhất không chớp mắt, anh không thể nhẫn tâm đứng nhìn, tay đang cầm tay cô kéo về phía anh để ôm vào lòng an ủi: “Được rồi, anh không hỏi nữa, đừng khóc”
Nước mắt không dễ để có được nhất là khi Vu Yên Nhi vừa ở trong trạng thái tức giận, suy cho cùng thứ vũ khí tối thượng này vô cùng lợi hại khi cô đã dùng hết lần này đến lần khác nhưng vẫn thành công mỹ mãn.