Kiến Nhất dùng gương mặt nghiêm nghị nhìn tên nam sinh, anh đứng bên cạnh Vu Yên Nhi, nhẹ nhàng buông lời với hắn ta: “Cậu dám động vào cô ấy, tôi sẽ không nhịn đâu”
Biết Kiến Nhất là võ sĩ Judo đai đen từng đạt huy chương vàng, tên đi cùng vội vã kéo tên nam sinh bỏ chạy trước khi Kiến Nhất và Vu Yên Nhi đồng loạt ra tay.
Xử lý xong bọn hèn mọn, Vu Yên Nhi đưa mắt về phía Dư An Ny đang tái mặt ở phía đầu bàn gần cửa lớp, cô giơ ngón tay cái kéo ngang cổ đầy thách thức cảnh cáo cô ta.
Trong khi mọi người hào hứng tán thưởng Vu Yên Nhi thì Kiến Nhất khổ tâm bóp bóp ấn đường, dù sao lần này là do cô bị gây sự trước, anh không thể bắt tội cô, huống chi hai tên nam sinh kia có thể khiến cô bị thương.
Mới đánh vài giây trước, vài giây sau trên bản tin trường gọi Vu Yên Nhi với biệt danh “Khang Bất Dịch phiên bản nữ”, người nổi tiếng bạo lực, chướng mắt là đánh, còn được gọi với cái tên thân thương Khang Bạo Lực.
Sau lần đó, hai tên nam sinh đó biến mất khỏi tầm mắt, Dư An Ny hết lần này đến lần khác bại trận, ngoài việc tránh như tránh tà thì không thể làm gì khác.
Trở lại trường sau bốn ngày nghỉ, Lý Nhược trở nên trầm lặng, gặp Vu Yên Nhi cũng không dám nhìn thẳng, đặc biệt là giữ khoảng cách với Kiến Nhất. Tâm trạng ai cũng phơi phới, chỉ có Lý Nhược và Dư An Ny lúc nào cũng cúi thấp đầu nhốt bản thân trong thế giới riêng.
Giờ tan trường, Hải Lý nhận được tin nhắn, lén nháy mắt với Vu Yên Nhi. Vu Yên Nhi hiểu ý, nói với Kiến Nhất về trước, cô muốn cùng Hải Lý mua ít đồ. Ban đầu Kiến Nhất có chút nghi ngờ, sau đó vẫn để cô đi nhưng phải về nhà đúng giờ.
Qua khỏi ngõ hẻm gần trường sẽ dẫn ra một đoạn đường vắng ít người qua lại, Vu Yên Nhi và Hải Lý nấp gần đó giơ điện thoại lên quay phim.
Ở phía xa, hai tên đàn em cùng Dư An Ny đang chặn đường trấn lột tiền của đàn em khóa dưới, không có tiền liền bị bọn họ đấm đá không thương tiếc.
Tiếng còi cảnh sát vang lên, đám người Dư An Ny sợ hãi chạy thục mạng, Hải Lý hả dạ cười đến ngã xuống đất: “Tướng bọn họ chạy như con vịt”
Nhìn đám người của Dư An Ny bị cảnh sát đuổi bắt, Vu Yên Nhi tâm tình phơi phới: “Lưu lại chưa?”
“Rồi” Hải Lý lau nước mắt chảy ra cho cười: “Làm thêm vài vụ mình chuyển sang đạo diễn phim hoạt hình Vịt Donald được luôn”
Vu Yên Nhi bật cười, lay tay Hải Lý đi ngược lại về phía trường: “Về thôi”
Trở về nhà, Vu Yên Nhi bị ánh mắt dò xét của Kiến Nhất làm cho căng thẳng, cô cười ngốc nghếch nói: “Ông xã, em về rồi”
Kiến Nhất nhìn người cô kiểm tra kỹ lưỡng, không thấy gì khả nghi mới cho cô về phòng tắm rửa.
Vui vẻ xuống nhà ăn tối, Vu Yên Nhi đứng cách vài mét nhìn Thanh Mai đang ngồi cười nói với Kiến Nhất, thậm chí bị bắt gặp cô ta chỉ liếc nhanh nhìn Vu Yên Nhi khiêu khích.
Chẳng có gì có thể phá tâm trạng của Vu Yên Nhi, cô nhếch môi đi đến ôm cổ Kiến Nhất từ sau lưng anh.
Kiến Nhất đưa ánh mắt chứa đầy sự dịu dàng nhìn cô, trầm ổn hỏi: “Có chuyện nữa phải không?”
Vu Yên Nhi mếu máo gật đầu: “Em nhớ anh rồi”
Nụ cười bất lực mang theo vẻ cưng chiều của Kiến Nhất chỉ dành cho mỗi Vu Yên Nhi. Anh kéo tay cô ngồi xuống ghế, nghiêm túc nói: “Vậy thì đừng đi lung tung nữa”
Vu Yên Nhi ngoan ngoãn gật đầu, biểu cảm đắc ý liếc nhìn Thanh Mai đang đen mặt, khẩu hình miệng chửi cô ta: “B**ch”
Bố mẹ Kiến càng vui vẻ hài lòng bao nhiêu thì Kiến Nhật Nguyệt lại nhăn răng chê bai nhiều bấy nhiêu, những lời sến súa vô thực ấy nghe thế nào cũng không nuốt nổi.