Sắc mặt Lương Thần tái xanh, được người đỡ đứng lên, hắn giơ chân đá vào người ở gần hắn nhất: “Vô dụng!”
Động tác quá mạnh ảnh hưởng đến vết thương trên người, sắc mặt Lương Thần trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Ôn Ý!
Cô hãy chờ xem!
–
Minh Thù trở lại biệt thự, Lục Mao nhắc tới việc cô làm không đúng nghề, việc của mình thì mặc kệ, chạy đi lo công ty của người khác. Ăn xong, cô chậm rãi lên lầu, chặn Lục Mao ngoài cửa.
Minh Thù vừa cởi quần áo vừa bước vào phòng tắm.
Thân thể bất ngờ bị người nào đó ôm lấy, một thân thể ấm áp dán lên da cô.
Người kia liếm cổ cô từ phía sau: “Tôi muốn vào, bọn chúng không thể ngăn được.”Minh Thù dừng lại, hừ một tiếng: “Xem ra tôi nên đổi người mới làm ở biệt thự này, không thể để ruồi bọ nào cũng có thể vào đây được.”
Minh Thù thử thoát khỏi tay hắn: “Diêm tiên sinh, anh làm kẻ trộm đến nghiện rồi sao?”
Diêm Trạm giữ chặt cánh tay, hầu như ôm cô hoàn toàn trong tại ngực mình: “Ôn Ý, em muốn tôi sao?”
Nếu như không phải chuyện đêm hôm đó hắn nhớ rất rõ thì hắn cũng hoài nghi, hắn và cô trước đó không hề xảy ra chuyện gì.
Muốn không nhận nợ, không có cửa đâu.
“Muốn anh chết đi.”
“Tôi không thể cho em toại nguyện rồi.” Diêm Trạm kéo mặt Minh Thù quay lại, hôn lên môi cô.
“Em muốn tôi chết nhưng tôi lại không muốn.”
Lão tử phải sống cho tốt, chẳng những phải sống, còn muốn mỗi ngày đều xuất hiện trước mặt cô.
Minh Thù: “…” Hận trẫm một chút không được sao?
Thật bất lực.
Minh Thù bị hôn mềm cả người. Diêm Trạm ôm cô đi vào phòng tắm, mở vòi sen, quần áo của hai người trong nháy mắt ướt đẫm.
Đường cong uyển chuyển, môi hồng, da trắng, những giọt nước từ phía trên cổ cô chảy xuống phía dưới, mỗi lần cô hít thở đều khiến cho hắn vô cùng xúc động.
Sắc mặt Diêm Trạm hơi sâu, đặt cô lên tường giữa phòng tắm hôn lên từng tấc da tấc thịt của cô.
–
Lục Mao gõ cửa mãi nhưng bên trong không ai mở cửa, hắn thấy kỳ lạ. Đại tiểu thư không ngủ sớm như vậy chứ… Còn chưa ăn khuya…
Lục Mao tiếp tục gõ cửa.
Khoảng chừng năm phút, cửa cũng được mở ra. Có điều người mở không phải là đại tiểu thư nhà hắn, mà là…
Chân Lục Mao run run: “Diêm gia… ngài, tại sao ngài lại ở đây?”
Đại tiểu thư sẽ không bị phanh thây chứ? Lục Mao nhón chân nhìn vào bên trong, đáng tiếc Diêm Trạm ngăn cản cực kỳ chặt chẽ.
Diêm Trạm sắc mặt không tốt lắm: “Có việc sao?”
“Đại tiểu thư, tôi mang đồ ăn khuya cho cô.” Lục Mao không trả lời Diêm Trạm mà cất giọng hô to một tiếng.
“Mang vào đi.”
Nghe được giọng nói của Minh Thù, Lục Mao thở phào, không có việc gì là tốt rồi.
Hắn liếc mắt nhìn sắc mặt khó coi của Diêm Trạm, cười: “Làm phiền Diêm gia.”
Đưa đồ ăn khuya cho Diêm Trạm xong, Lục Mao chạy như bay.
Diêm Trạm mang đồ ăn khuya vào, chỉ có đủ cho một người, dù sao Lục Mao cũng không biết Diêm Trạm ở đây.
Minh Thù lấy áo ngủ khoác lên rồi ngồi trên chiếc giường đang lộn xộn, mắt hơi mê man nhìn rất mềm mại.
Diêm Trạm cố chịu đựng khó chịu, kéo cái bàn bên cạnh lại, đặt ở trước mặt cô. Ánh mắt mê man của Minh Thù chớp cái đã thay thế bằng ánh mắt sáng ngời. Cô cười híp mắt bắt đầu ăn, đương nhiên hoàn toàn không có ý phần hắn.
Bây giờ hắn cũng không muốn ăn…
Hắn muốn…
Minh Thù ăn xong để đũa xuống, tùy ý hỏi một câu: “Chuyện của anh giải quyết được rồi à?”
Diêm Trạm sờ sờ mắt cá chân Minh Thù: “Em đang quan tâm tôi sao?”
Minh Thù giãy một cái, lại bị Diêm Trạm cầm thật chặt: “Chỉ là hỏi thăm tình địch thôi, anh đừng có tự đa tình.”
Diêm Trạm cụp mắt xuống, cẩn thận vuốt cổ chân Minh Thù, làm như đó là một đồ vật tinh xảo: “Sắp xong rồi, còn lại Hạ Nhàn có thể giải quyết được.”
“Anh không sợ lúc này có người thừa cơ đi vào sao?” Dẹp xong nội loạn nhưng còn những kẻ bên ngoài cứ nhìn chằm chằm vào thì sao?
“Chỉ cần em không ra tay, tôi không có gì lo lắng cả.”
“Nếu tôi ra tay thì sao?”
Diêm Trạm ngẩng đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng vào mắt Minh Thù: “Vậy thì cho em hết, cái gì của tôi cũng chính là của em.”
Khóe miệng Minh Thù hiện lên ý cười sâu sắc: “Hào phóng như vậy sao?”
“Đối với em, hào phóng là đúng thôi.” Ngay cả thân thể lão tử cũng cho cô, vậy ngoài thân có cái gì không bỏ được chứ.