Lúc này họ mới thấy cường giả như Lạc Li hòa ái đáng yêu đến như thế nào, dễ gần như thế nào.
– Hai vị này là Nhạc Nhi, Tần Nhi. Là song sinh, nếu liên thủ thì cường giả linh lực cũng đừng mong thoát khỏi tay hai nàng.
Ôn Thanh Tuyền chỉ qua hai cô gái giống nhau như hai giọt nước, giới thiệu.
– Vị này là Tú Linh. Nhìn nàng là biết, đừng có coi thường, thần quyết nàng ta tu luyện rất mạnh mẽ, lại còn có thần quyết luyện thể. Hôm trước giao đấu với một gã cao thủ linh lực nan, chỉ một quyền của nàng đã khiến tên càn rỡ mắt mù kia đâm thủng vài quả núi. Đội ngũ của các ngươi, có lẽ chỉ ngươi và Lạc Li đủ sức đơn chiến với nàng ta thôi.
Ôn Thanh Tuyền giới thiệu cô gái tóc vàng, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
Tú Linh nhìn lại, gật đầu chào Mục Trần và Lạc Li, rồi liếc mắt nhìn sang ba kẻ kia, khiến họ cảm thấy tự nhiên xấu hổ vô cùng.
– Đây là An Nhã, nàng thực lực là một tiểu phú bà. Chẳng biết nàng có bao nhiêu là thứ vũ khí linh cụ. Muốn đánh bại nàng ta không dễ chút nào đâu.
Ôn Thanh Tuyền giới thiệu cô gái hiền hòa nho nhã, dịu dàng ít nói kia.
An Nhã tỏ ra hơi ngượng ngùng cúi chào mọi người, hai lúm đồng tiền xinh xinh khiến người ta dễ nao lòng.
– Mặt khác, các nàng đều đã vượt qua linh lực nan.
Ôn Thanh Tuyền bổ sung thêm đòn cuối.
Mục Trần cảm thán trong lòng. Khó trách chi đội này từ đầu đến giờ vẫn luôn an ổn yên vị đầu bảng. Đội hình này chỉ có thể nói là khủng bố.
Đối mặt đội ngũ mạnh mẽ như thế, nếu có thêm một đội chiến lực ngang với hắn hợp tác thì may ra có thể thủ hòa. Nói gì thì chênh lệch quá lớn, chỉ có hắn và Lạc Li cầm cự, thì ba người kia sẽ nhanh chóng bị tóm gọn, lúc đó cục diện đã định.
Lúc này tranh đấu, là đại diện cho Bắc Thương linh viện, hắn không thể nào chỉ lo cho bản thân, phải quan tâm nhiều đến thực lực đồng đội. Nếu không thì đến vòng quyết chiến sẽ có hại vô cùng.
– Vậy còn ngươi?
Mục Trần thấy Ôn Thanh Tuyền vẻ mặt kiêu ngạo tươi cười, gặn hỏi.
Thực lực nàng ta bề ngoài có vẻ chỉ là linh lực nan, nhưng Mục Trần lại cảm thấy nguy hiểm vô cùng, có lẽ nàng ta còn ẩn giấu.
– Ta?
Ôn Thanh Tuyền cười gian xảo:
– Nếu ngươi chia sẻ bí mật của ngươi cho ta, thì ta sẽ cho ngươi biết. Có qua có lại mà.
– Ta có bí mật gì chứ?
Mục Trần chưng hửng hỏi.
– Ta cảm thấy ngươi có cái mùi gì đó, rất rất cường đại, nhưng có vẻ như vẫn còn đang say ngủ.
Ôn Thanh Tuyền mỉm cười, nheo mắt nguy hiểm.
Mục Trần nghe thấy mà run. Ngủ say? Nàng ta nói đến Cửu U sao? Thật là cảm giác đáng sợ, lần đầu tiên hắn thấy có người ngay lần chạm trán đầu tiên có thể cảm ứng được sự tồn tại của Cửu U. Ôn Thanh Tuyền thật không đơn giản.
– Xem ra ngươi không muốn đâu, thôi quên đi, ta cũng không lừa ngươi nữa. Cho dù ngươi nói bí mật cho ta, ta cũng không thích nói bí mật của ta cho ngươi biết.
Ôn Thanh Tuyền phất tay khinh khỉnh quay đi, ánh mắt nhìn lại Lạc Li:
– Nhưng nếu là Lạc Li, thì ta sẵn lòng. Lạc Li, ngươi biết vì sao không?
Lạc Li chỉ cười nhạt:
– Mỗi người đều có bí mật của mình.
– Hắn có nói bí mật của hắn cho ngươi biết không?
Ôn Thanh Tuyền bâng quơ gài thêm một câu.
Lạc Li mỉm cười nhìn lại Mục Trần, khẽ nói:
– Hắn muốn nói, tự dưng sẽ nói. Ta tin hắn.
Mục Trần cau có trừng mắt nhìn Ôn Thanh Tuyền, có cảm giác như nàng ta đang li gián kiếm chuyện vậy, nhưng tấm lòng của Lạc Li cũng không dễ lay động đến vậy.
– Lạc Li, ngươi thật là hiểu chuyện, ta thích lắm.
Ôn Thanh Tuyền chẳng thèm để mắt đến hắn, tỏ ra rất yêu mến Lạc Li, chạy tới nắm lấy tay nàng thân ái:
– Hay là ngươi đá cái tên nam nhân này đi, rồi đi cùng với ta, chắc chắn hai ta sẽ giành được quán quân đại tái!
Mục Trần nghe thấy Ôn Thanh Tuyền nói vậy, thoạt đầu còn tưởng nói chơi, nhưng lại cảm giác kỳ quái, có gì đó không đúng.
Ôn Thanh Tuyền thì chẳng mảy may quan tâm đến hắn, cũng chẳng ngần ngại vuốt ve bàn tay ngọc ngà của Lạc Li, khéo léo lựa góc nhìn mà Lạc Li không thể thấy, nhướng mày khiêu khích Mục Trần, môi khẽ động nói gì đó không ra tiếng.
Mục Trần trừng mắt lên, vì hắn hiểu được đôi môi Ôn Thanh Tuyền chuyển động kia muốn nói gì với hắn.
– Ta sẽ đoạt lấy Lạc Li!