Chỉ cần mình trốn vào trong sông Vong Xuyên thì có thể bảo toàn tính mạng rồi.
Cố Thanh Sơn mang theo hai kiếm lướt đi như gió thét, xuyên qua tầng mây rơi xuống dòng sông Vong Xuyên rộng lớn.
Mỗi một khắc, phía sau đều truyền tới khí tức của Ma Thần.
Khí tức ẩn chứa sát ý, hủy diệt mọi thứ lao tới.
Trong thoáng chốc một ý niệm không cách nào kiềm chế được xông lên trong tim Cố Thanh Sơn.
Trốn?
Mình đang lẩn trốn?
Cố Thanh Sơn đưa mắt nhìn bốn phía.
Trên cao.
Kiếm.
Sông lớn.
Gió bão.
Hình ảnh này thật quen thuộc.
Hình ảnh sâu nhất trong trí nhớ hiện lên.
Quân doanh.
Âm thanh áo giáp đập xuống mặt đất tựa như tiếng mưa xối xả đập xuống đất, vang lên không ngừng.
Mấy vạn tướng sĩ đồng loạt quỳ gối.
“Cố tiên sinh, tôi nguyện đồng quy.”
“Đồng quy.”
“Tôi nguyện dùng máu của tôi đồng quy với tiên sinh.”
Từng giọng nói vang lên dần dần trở nên vang dội.
Vô số giọng nói dõng dạc hóa thành ánh sáng dung nhập vào kiếm trận.
Hắn đón gió bay lên trên cao.
Sau đó.
Ong!!!
Triều Âm kiếm phát ra tiếng ong ong kịch liệt.
Cố Thanh Sơn tỉnh táo lại.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên.
Bảy tám cánh tay to lớn đột nhiên xuất hiện giữa không trung.
Những cánh tay này hoặc dài hoặc ngắn, hoặc bốc lên khí lạnh âm u, hoặc phủ đầy khói độc xanh lét.
Chúng nó đều chộp về phía Cố Thanh Sơn.
“Triều Âm!” Cố Thanh Sơn lớn tiếng gọi.
Hắn đột nhiên lóe lên, cứ vậy lướt qua một khoảng cách phạm vi lớn.
Lúc xuất hiện lại lần nữa, Cố Thanh Sơn chỉ cách mặt sông vẻn vẹn vài trăm thước.
Triều Âm kiếm rung lên.
Ánh sáng hoàng hôn như ngọn lửa bùng lên từ trên thân kiếm.
Cố Thanh Sơn cầm Triều Âm trong tay chỉ về phía con sông mênh mông.
Nước sông Vong Xuyên tách ra tạo thành một con đường cho hắn tiến vào đáy sông.
Vong Xuyên tiếp nhận hắn rồi.
Sau đó Cố Thanh Sơn chỉ cần đi vào trong sông là sẽ an toàn.
Hắn không ngừng lại chút nào, thân hình dùng tốc độ nhanh chóng bay xuống, lao thẳng vào Vong Xuyên.
500m.
200m.
30m.
Đến rồi!
Cố Thanh Sơn chạm tới mặt sông Vong Xuyên, đứng trên nước sông.
“Làm gì vậy? Nhanh trốn vào đi chứ.” Địa kiếm ong ong nói.
Cố Thanh Sơn lặng lẽ đứng vững.
Gió trên sông thổi bay tóc hắn, thổi tay áo hắn phấp phới.
Hắn vẫn cứ bất động.
Một cánh tay của Ma Thần đuổi tới nơi.
Bàn tay to lớn vươn ra cào về phía Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn biến mất, xuất hiện phía trên bàn tay to vung mạnh Địa kiếm chém xuống.
“A a a a!”
Hắn rống giận, hung hăng đánh cánh tay Ma Thần vào trong nước sông Vong Xuyên.
Cánh tay khổng lồ bị chém một cái vẫn bình yên vô sự.
Nhưng khi nó tiếp xúc với nước sông Vong Xuyên thì lập tức giãy dụa kinh hoàng.
Vô ích.
Đây chính là Vong Xuyên.
Quy luật của Hoàng Tuyền ngưng đọng ở nơi này.
Cánh tay lớn của Ma Thần giật hai cái rồi mất đi tất cả sự sống.
Nó chậm rãi chìm vào đáy sông Vong Xuyên.
Cố Thanh Sơn nhìn một màn này nhẹ nhàng gật đầu.
Vong Xuyên không thể động vào, nếu không cho dù là Ma Thần cũng sẽ chịu thiệt.
Dường như Ma Thần phát hiện ra tình huống ở đây, tất cả cánh tay trên bầu trời đều biến mất.
Ở trên bầu trời rất xa.
Khuôn mặt khổng lồ từ trong hang động lộ ra, hung tợn tìm kiếm xung quanh.
Nó nhìn nước sông Vong Xuyên dưới hoàng hôn.
Nước sông cuộn trào mãnh liệt như tên rời cung, như ngựa đứt cương, chảy xiết không bao giờ ngừng nghỉ.
Cái con kiến hôi nhân loại kia đứng trên mặt sông Vong Xuyên, nét mặt không có lấy một chút sợ hãi nào.
Người khổng lồ tức giận gầm rú một tiếng.
Bản thân thế mà lại để một linh hồn giun dế như vậy đi qua hang tối đen.
Cho dù nó đang ngủ cũng không mắc phải sai lầm như vậy.
“Rõ ràng chỉ là một linh hồn nhỏ bé, sao có thể chạy qua cạnh ta?”
Người khổng lồ không nghĩ ra.
Nó đơn giản không nghĩ tiếp nữa.
Cứ đi bắt đối phương lại, sau đó cắn nuốt linh hồn đối phương là nó có thể biết được tất cả ký ức của đối phương rồi.