Đưa đầu tới gặp là cái thứ quỷ gì hả?
Úc Cẩn nghiêm túc nói: “ Lập quân lệnh trạng đều là như vậy.”
Cảnh Minh Đế không thể nhịn được nữa trợn trắng mắt: “Nơi này lại không phải quân doanh, lập quân lệnh trạng cái quỷ gì!”
Bịt miệng của dân còn nguy hiểm hơn chặn sông phòng lũ, thanh danh xấu một khi lan truyền ra, muốn vãn hồi nào là chuyện dễ dàng.
Nếu như không hoàn thành nhiệm vụ, chủ yếu xử phạt mấy cái như: Ăn mắng, cấm đoán, phạt tiền, ngồi xổm Tông Nhân Phủ, hạ tước vân vân…… Đưa đầu tới gặp thật sự không dùng được đâu, cũng không thể bởi vì chút chuyện như vậy mà chém đầu nhi tử được?
Cảnh Minh Đế quét qua quét lại hai người, thầm nghĩ hai vợ chồng này cũng hiếm lạ, tranh cướp nhau xin xử phạt.
Lửa giận mà trước đó bởi vì nghe nói việc này đã lặng yên tiêu tan.
Bị Cảnh Minh Đế quát lớn một tiếng, Úc Cẩn lộ ra nụ cười ngây ngô: “Nhi tử nhất thời quen miệng.”
Cảnh Minh Đế giật mình, nhìn gương mặt tươi cười kia, tâm bỗng dưng mềm nhũn.
Khác với mấy đứa con trai lớn lên trong ổ cẩm tú cao lương, đứa con trai này hơn phân nửa thời gian đều trôi qua ở phía Nam.
Đến bây giờ ông còn nhớ rõ chiến báo truyền đến, trên đó nhắc tới Thất hoàng tử thà chết không lùi chém giết một viên Đại tướng của Nam Lan, cuối cùng chôn ở trong đống người chết, được một con chó lớn kéo ra mới giữ được tính mạng……
Nghĩ đến những điều này, trái tim Cảnh Minh Đế càng mềm hơn.
Về tư, ông xác thật có chỗ thiếu sót với đứa con trai này.
Úc Cẩn bởi vì khắc Cảnh Minh Đế mà từ nhỏ bị đưa ra cung, rất nhiều người cho rằng trong lòng Cảnh Minh Đế vẫn luôn xa cách đứa con trai này, mà trên thực tế, bọn họ đã đoán sai tâm tính Cảnh Minh Đế.
Một Đế vương đối với thần tử bá tánh trong lòng còn chứa sự nhân từ, thì đối với nhi tử của chính mình há lại là tâm địa máu lạnh.
Về công, trong nhiều nhi tử như vậy chỉ có lão Thất từng chân chính lên chiến trường, lại thiên phú xuất chúng, tương lai giang sơn to như vậy không thiếu cần hắn thủ hộ.
Quân chủ thủ xã tắc, Vương gia hộ quốc thổ, lo gì giang sơn Đại Chu mãi trường tồn.
Cảnh Minh Đế liếc nhìn Úc Cẩn một cái thật sâu, nhíu mày nói: “Về sau những lời nhảm nhí ấy đừng nhắc tới trước mặt trẫm nữa. Trẫm cho ngươi thời gian ba ngày, nếu như làm không được tự có phạt nặng!”
“Nhi tử đã biết.” Úc Cẩn cúi đầu đáp vâng, khóe môi nhếch cao.
Cảnh Minh Đế nghiêng đầu hỏi Thái Hậu: “Mẫu hậu, ngài xem như vậy thế nào?”
Thái Hậu mím môi.
Tra cứu cặn kẽ, hôm nay Hoàng Thượng trừng phạt vợ chồng lão Thất quả thật cái rắm đều không có! Nhưng Hoàng Thượng lại cho kỳ hạn, nói trong vòng ba ngày không hoàn thành sẽ có phạt nặng, vậy bà liền không nên hùng hổ doạ người.
Thái Hậu có chút không cam lòng, có loại cảm giác đè nén vì thật vất vả mới quyết định ra tay lại một quyền đánh vào trên bông.
“Vậy phụ nhân vô tội bỏ mạng, chỉ để lại một ấu đệ, nam nhân lại không ở nhà, ai gia nghĩ đến liền trong lòng khó an……”
Úc Cẩn lập tức nói: “Hoàng tổ mẫu, tôn nhi nguyện ý thu dưỡng nam đồng kia, mời tiên sinh dạy nó đọc sách tập võ, về sau cũng có thể trở thành nhân tài trụ cột cho Đại Chu ta.”
Thái Hậu híp híp mắt.
Tiểu tử này phản ứng thực sự không chậm.
Sắc mặt của Vinh Dương trưởng công chúa có chút khó coi.
Hoàng huynh quá khoan dung vợ chồng Yến Vương! Cũng may hư thanh danh muốn trong khoảng thời gian ngắn vãn hồi chính là người si nói mộng, bà ta cũng muốn nhìn xem Yến Vương sẽ làm thế nào.
Đang nghĩ như vậy, Úc Cẩn đột nhiên nhìn qua.
Vinh Dương trưởng công chúa trong lòng rùng mình, trên mặt không dám toát ra khác thường.
“Phụ hoàng, nhi tử kỳ thật có chút buồn bực.”
“Buồn bực cái gì?” Cảnh Minh Đế có chút không kiên nhẫn.
Ông đang vội vã muốn hỏi chuyện tra án đây này, bằng không cũng sẽ không muốn tranh thủ thời gian chấm dứt việc này, thế nào mà lão Thất còn cành mẹ đẻ cành con?
“Nhi tử chính là cảm thấy Hoàng tổ mẫu khó được xuất môn một chuyến lại gặp được biểu thúc A Tự bên đường làm ác, không khỏi quá trùng hợp.”
Cảnh Minh Đế nhướng mày, nghe ra vài phần ý tứ.
Thái Hậu lạnh lùng nói: “Cái này chứng tỏ người nọ làm nhiều việc ác, làm ra chuyện bực này không phải một lần hai lần.”
Cảnh Minh Đế khẽ gật đầu, cảm thấy Thái Hậu nói có đạo lý.
Úc Cẩn cười cười: “Nếu Hoàng tổ mẫu cùng phụ hoàng đều cảm thấy như vậy, vậy thì để cho người điều tra kỹ càng xem sao, nếu tra ra Đậu biểu thúc còn làm những chuyện ác khác vừa lúc cộng sổ cùng phạt một thể luôn.”
Người nọ nếu như năm lần bảy lượt lấy A Tự ngụy trang làm chuyện ác, hắn không có khả năng không nghe nói. Nếu như hắn không đoán sai, đây hẳn là là lần đầu tiên người nọ làm bậy, sau lưng không thiếu được có người dụ dỗ.
Đã như vậy, dứt khoát đường đường chính chính mượn Cẩm Lân vệ của hoàng đế lão tử tra một cái, chẳng sợ tra không đến trên người Vinh Dương trưởng công chúa, nhưng gợi lên lòng hoài nghi của phụ hoàng cũng không tồi.