Lúc này, mọi người trong hội trường đều tập trung ánh mắt vào phó hội trưởng Tiếu, trong mắt những người này là sự tức giận, khó hiểu và khinh bỉ.
*Thật vô lý! Thật vô lý!” Diêm Lập vỗ mạnh cái bàn trước mặt rồi hét to: “Hội trưởng Mã, nếu hôm nay ông không cho tôi một lời giải thích hợp lý cho chuyện này, tôi nghĩ, Hiệp hội Y học Ninh tỉnh, cũng không cần thiết phải tồn tại nữa rồi!”
Một ông già bên cạnh Diêm Lập cũng lắc đầu tiếc nuối, tỏ ra vô cùng thất vọng, không biết là ông ta không nghe được bài giảng hay là ông ta bất mãn với Hiệp hội Y học Ninh tỉnh.
“Tiếu Hoa, lần này cậu thật sự làm cho Hiệp hội Y học Ninh tỉnh của chúng ta nỏi tiếng rồi đấy!” Hội trưởng Mã chỉ vào phó hội trưởng Tiếu, ngón tay không ngừng run lên, hiển nhiên lửa giận trong lòng đã lên đến đỉnh điểm.
Sau khi Trương Thác bước xuống bục, đi thẳng đến trước cửa: “Ông phó hội trưởng Tiếu à, ông nói bồi thường gấp 10 lần, khi nào thì đưa cho tôi đây?”
“Tiểu Thần y này….” Phó hội trưởng Tiếu một mặt đầy vẻ kiểm điểm.
“Tôi vừa nhìn thấy chìa khóa xe của phó hội trưởng Tiếu là một chiếc Mercedes-Benz S-Class đúng không? Phó hội trưởng Tiếu đã lái một chiếc xe triệu đồng nhân dân tệ, tiền bồi thường 1.5 triệu đồng, có thể sẽ bồi thường được nhỉ.” Trương Thác cười nói.
Phó hội trưởng Tiếu không biết phải nói gì.
Khoản tiền bồi thường 1,5 triệu đồng, nếu để ông ta bỏ ra, thì cũng có thể sẽ bỏ ra được, nhưng vấn đề mấu chót bây.
giờ không phải là vấn đề của 1,5 triệu nhân dân tệ, mà là ˆ chuyện khác.
Chuyện lần này lộ ra, néu là một người không rõ danh tính nói ra, phó hội trưởng Tiếu chắc chắn sẽ không để ý tới, ông ta đủ tự tin để thu xếp êm đẹp mọi chuyện, nhưng đáng tiếc, người nói ra chuyện này lại là tiểu thần y, hơn nữa còn nói ra trước mặt rất nhiều bậc thầy trong giới y học.
Phó hội trưởng Tiếu đã nghĩ đến hậu quả để lại cho bản thân rồi, bồi thường là chuyện nhỏ, trong nửa sau cuộc đời, liệu có thể thoải mái sống phần đời còn lại hay không mới là vấn đề.
Thượng Xảo San, người đứng bên cạnh phó hội trưởng Tiếu, sớm đã không còn vẻ kiêu ngạo như trước nữa rồi.
“Tiểu Uyễển, Tôn Lam, đi thôi.” Trương Thác giơ tay ra hiệu cho hai cô gái Từ Uyễn và Tôn Lam, hai cô chạy tới ngay lập tức.
Khi đi ngang qua bên cạnh Thượng Xảo San, Từ Uyễn thở dài, lắc đầu và không nói gì.
