Có Thái Hậu ở đây, Cảnh Minh Đế vẫn phải nhẫn nại giải quyết chuyện trước mắt xong rồi lại nói, nhưng mà tâm tình đã khác trước.
Trước khi Úc Cẩn chưa mở miệng Cảnh Minh Đế vẫn đang tức giận, tính chuẩn bị giáo huấn vợ chồng son một trận, hiện tại ngay cả chút tức giận ấy đều mang theo có lệ.
“Tức phụ lão Thất có phải có một biểu cô đang ở trong phủ các ngươi không?”
Cảnh Minh Đế vừa hỏi thế, hai người có chút ngoài ý muốn.
Trên đường đến hoàng cung bọn họ nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ liên quan đến Đậu Biểu Cô.
Cảnh Minh Đế nhằm vào Úc Cẩn hỏi, thấy hắn không nói, thoáng nhíu mày: “Sao lại không nói lời nào?”
Tiểu tử hỗn trướng này, tranh thủ thời gian giải quyết chút chuyện này cho xong còn có đại sự phải thương lượng đó.
Khương Tự mở miệng trước Úc Cẩn: “ Biểu cô của con dâu trước mắt đang ở trong Vương phủ.”
Vinh Dương trưởng công chúa rũ mắt cười lạnh.
Yến Vương phi thừa nhận liền dễ làm.
Quả nhiên liền thấy mày Cảnh Minh Đế nhăn đến càng sâu, trầm giọng nói: “Vị biểu cô của tức phụ lão Thất có phải còn có một vị huynh trưởng hay không?”
Khương Tự vừa nghe trong lòng mơ hồ có manh mối, trực tiếp hỏi: “Chẳng lẽ là biểu thúc của con dâu phạm tội?”
Cách hỏi không chút dây dưa dài dòng của Khương Tự làm Cảnh Minh Đế có phần thưởng thức.
Thời gian của ông đang gấp lắm đây.
“ Vị biểu thúc kia của ngươi, hôm nay suýt nữa va chạm Thái Hậu.”
Khương Tự không khỏi nhìn về phía Thái Hậu.
Thái Hậu nhàn nhạt nói: “Có va chạm ai gia hay không không quan trọng, Yến Vương phi có biết vị biểu thúc kia của ngươi hôm nay ở trên đường bức tử người ta không.”
Nghe Thái Hậu kể lại chuyện gặp phải trên đường, Khương Tự nhẹ nhàng nhíu mày.
Nàng lúc trước đã nói, một vài chuyện kéo tới cùng một lúc thì có vẻ như là trùng hợp, nhưng nếu truy đuổi đến cùng, thường thường tồn tại liên hệ tất nhiên.
Thái Hậu khó được xuất cung một chuyến, vừa lúc liền gặp được Đậu biểu thúc bức tử nữ tử nhà lành, này không khỏi quá trùng hợp đi.
Huống chi cùng Thái Hậu ra cung còn có Vinh Dương trưởng công chúa……
Khương Tự nhìn về phía Vinh Dương trưởng công chúa.
Vinh Dương trưởng công chúa nhìn lại, khóe miệng chứa nụ cười lạnh.
Hôm sinh nhật Hiền phi, hai người cơ hồ xé rách mặt nói chuyện, giờ phút này bà ta tự nhiên không cần che giấu.
Bà ta chính là muốn tiện nhân này biết được kết cục đắc tội bà ta, về sau cố mà cụp đuôi thành thật làm người.
Dựa vào chuyện này vặn ngã Khương Tự, Vinh Dương trưởng công chúa biết không có khả năng, nhưng mượn chuyện này cảnh cáo đối phương vậy là đủ rồi.
Đối với phản ứng của Vinh Dương trưởng công chúa, Khương Tự lại cảm thấy mười phần lý giải.
Nếu đổi nàng ra tay, có lẽ cũng sẽ như vậy nhỉ.
Trả thù kẻ thù mà đối phương lại không biết, tựa như cẩm y dạ hành, luôn không đủ thống khoái.
Khương Tự hơi phúc thân với Cảnh Minh Đế: “Phụ hoàng, Đậu biểu thúc là cháu trai của tổ mẫu con dâu, năm trước đi đến kinh thành, chỉ ở Bá phủ một ngày liền dọn ra ngoài, từ đó con dâu chưa từng gặp qua gã.”
Không đợi Cảnh Minh Đế nói chuyện, Thái Hậu liền nhàn nhạt nói: “Nói như vậy, việc này không hề liên quan đến ngươi?”
Khương Tự lắc đầu, thần sắc trịnh trọng: “Không, việc này có liên quan đến con.”
Nàng vừa nói như vậy, trừ Úc Cẩn ra, mặt những người khác đều lộ vẻ kinh ngạc.
Yến Vương phi chẳng lẽ hồ đồ rồi?
“Đậu biểu thúc xác thật có quan hệ thân thích với con, đây là sự thật không thể xóa bỏ, Đậu biểu thúc kiêu ngạo như thế đại khái cũng là thân phận Vương phi của con dâu cho gã tự tin. Con dâu không hề hay biết chuyện Đậu biểu thúc ở bên ngoài lấy danh nghĩa của con làm xằng làm bậy, đây là sơ suất. Con dâu thỉnh tội với phụ hoàng, xin phụ hoàng trách phạt.”
Khương Tự nói xong, yên lặng quỳ xuống.
Úc Cẩn thấy thế cũng quỳ xuống theo: “Phụ hoàng, thân phận Vương phi của A Tự là nhi tử cho, có người ỷ vào thân phận A Tự sinh sự, nói đến cùng đều là trách nhiệm của nhi tử, xin phụ hoàng trách phạt nhi tử là được.”
Khóe miệng Cảnh Minh Đế hơi hơi co quắp.
Nếu nói như vậy, đứa con dâu này vẫn là ông không màng Thái Hậu cùng Hiền phi phản đối định ra, còn ban cho Ngọc Như Ý, vậy việc hôm nay chẳng phải ông cũng có trách nhiệm?
“ Tức phụ lão Thất, ngươi đang có thai trong người, trước đứng lên đi.”
Khương Tự không nhúc nhích: “Con dâu không thể đem có thai trở thành bùa hộ mệnh, nếu là con sai tuyệt không trốn tránh, xin phụ hoàng trách phạt.”
Cảnh Minh Đế hậm hực sờ sờ mũi.
Đạo lý đều do nha đầu này nói rồi, ông còn nói cái gì?