– Dược huynh đệ hay nói càn quấy, ngươi đừng nghe hắn nói bậy, đều là huynh đệ trong nhà, đừng quá kích động!
Dược tiểu nhị bị Hồng Tụ nhìn với cặp mắt sung mãn đầy sát khí có chút sợ hãi, cúi đầu, không dám nhiều lời, chỉ cắn bánh mỳ.
Hàn Mạc ho khan một tiếng, Hồng Tụ trong mắt sát khí mới dần dần biết mất, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Trầm lão tam nhìn Hồng Tụ rời khỏi, mới thấp giọng hướng Hàn Mạc nói:
– Ngươi huynh đệ này tính tình thật đúng là rất cổ quái, nói vài câu vui đùa cũng không được, đi lại bên ngoài, những lời này cũng chỉ là hay nói giỡn, lát nữa ngươi hãy đi khuyên nhủ hắn, đừng tìm Dược huynh đệ so đo!
Hàn Mạc hướng mọi người chắp tay nói:
– Chư vị đừng trách móc, ta thay huynh đệ kia xin lỗi chư vị. Hắn tính tình thật cổ quái, các ngươi đừng để ở trong lòng!
Hắn cười cười, lúc này mới đứng dậy hướng về phía hậu viện của nhà trọ.
Trong hậu viện, vài tên tiêu sư đang trông coi hàng hóa, cơm canh đã đưa đến, mấy người đang ngồi cùng một chỗ đang dùng cơm, Hàn Mạc đi vào mấy người liếc mắt một cái, cũng không để ý, tiếp tục nói chuyện.
Hàn Mạc nhìn xung quanh, thấy Hồng Tụ ngồi ở một góc sân, nơi đó có một tảng đá, Hồng Tụ đang ngồi trên đó, một cánh tay hạ xuống dưới, mắt ngơ ngác đang nhìn vài cọng cây cỏ trong viện.
Nàng tuy rằng trên khuôn mặt che dấu vẻ xinh đẹp, nhưng dáng người không thể che dấu, tuy rằng trước ngực đã cải trang, không nhô lên như thường, nhưng dáng đi không tránh được.
Hàn Mạc đi đến bên người nàng, trên mặt nàng còn chưa hết giận dữ, hiển nhiên là tức giận chưa tiêu.
– Xem ra tính tình của ngươi so với ta nghĩ còn khác xa!
Hàn Mạc khinh thở dài một hơi.
Hồng Tụ nhìn Hàn Mạc liếc mắt một cái, dường như cũng hiểu được mình vừa rồi hành động có chút thất thố, dù sao lúc này đây lấy đội thương làm bình phong để đi thám thính Phong quốc, cái chính là che giấu thân phận, làm lặng yên không một tiếng động, đã biết lỗi, trầm mặc một chút, mới hạ giọng nói:
– Rất xin lỗi!
Hàn Mạc khẽ mỉm cười, Hồng Tụ có thể nói ra câu “rất xin lỗi”, là việc cực kỳ khó.
– Ta biết trong lòng ngươi rất tức giận.
Hàn Mạc ngồi xuống bên cạnh Hồng Tụ, thấp giọng nói:
– Nhưng ngươi cũng nên biết, những người này đã quen thô tục, nói chuyện không có ý tứ … Dọc đường còn phải ở chung với bọn họ nhiều, tất nhiên sẽ có nhiều chuyện xảy ra!
Hồng Tụ khẽ gật đầu, Hàn Mạc ngồi ở bên người nàng, khiến nàng rất có chút không quen, không khỏi dịch sang bên cạnh.
Vài tên tiêu sư nói chuyện thanh âm rất lớn, đơn giản là nói chút trên đường truyền thuyết ít ai biết đến, không có một người chú ý động tĩnh bên này.
– Ngươi đã đến Phong quốc lần nào chưa?
Nhìn Hồng Tụ trầm mặc không nói, Hàn Mạc cuối cùng nhẹ giọng hỏi.
Hồng Tụ khẽ gật đầu, thấp giọng nói:
– Lúc còn rất nhỏ… Đã rất nhiều năm!
– Như vậy xem ra, ngươi thật đúng là kiến thức rộng rãi!
Hàn Mạc mỉm cười nói:
– Ta lớn như vậy, còn không có đi hết lãnh thổ Yến quốc, Phong quốc đến tột cùng bộ dáng thế nào, ta còn là hoàn toàn không biết gì cả!
Hồng Tụ ngẫm nghĩ một chút, mới hạ giọng nói:
– Phong Quốc… rất đẹp…!
Hàn Mạc còn muốn nói cái gì, lại nghe đến tiếng bước chân vang lên, quay đầu nhìn, đã thấy đến Thiết Khuê cũng đi tới hậu viện. Vài tên tiêu sư nhìn thấy Thiết Khuê lại đây, đang muốn đứng dậy, Thiết Khuê khoát tay, ra hiệu bọn họ tiếp tục dùng cơm, nhìn nhìn mọi nơi, ánh mắt tới Hàn Mạc bên này, dừng một chút, hơi nhíu mày, cuối cùng tiến lên đây.
Hàn Mạc đứng dậy, mỉm cười chắp tay nói:
– Thiết tiêu đầu!
Thiết Khuê khẽ gật đầu, nhìn Hồng Tụ hãy còn ngồi trên tảng đá liếc mắt một cái, lúc này mới hướng Hàn Mạc thản nhiên nói:
– Tống tổng quản thuê hai gian khách phòng, có ta một gian… Các ngươi hai người ở cùng một gian!
Hàn Mạc ngẩn ra, vội lắc đầu nói:
– Vậy… không dám không dám!
Thiết Khuê trong mắt hào quang sắc bén, hạ giọng nói:
– Ta mặc kệ các ngươi là ai, cũng không quản các ngươi muốn làm gì, nếu là quan chưởng quầy giải thích, ta sẽ dẫn các ngươi đến Phong quốc. Nhưng… một khi các huynh đệ biết nàng là nữ nhân, các huynh đệ có kiêng kị, nếu ở cùng một chỗ với bọn họ, khó tránh khỏi sẽ lộ ra sơ hở, đến lúc đó sự tình càng phiền toái !
Hàn Mạc ngẩn ra, mới cười khổ nói:
– Hoá ra Thiết tiêu đầu đã nhìn ra!
Thiết Khuê thản nhiên nói:
– Nếu không giữ khoảng cách với bọn chúng, bọn họ cũng sẽ rất nhanh nhìn ra! Dừng một chút, mới nói:
– Ta chỉ hy vọng tất cả mọi người có thể thuận lợi mà đến Phong quốc!
Hắn cũng không nói nhiều, bỏ lại những lời này, liền xoay người rời đi.
Hồng Tụ nhìn bóng dáng Thiết Khuê, một đôi mắt tử hàn quang hiện ra.
Vừa mới đây đã không thấy bóng dáng Thiết Khuê, lại thấy Trầm lão tam vội vàng lại đây, nhìn thấy Hàn Mạc, lập tức nói:
– Các ngươi hai người ở trong này, Tống tổng quản tìm các ngươi, còn không mau tới!
Hàn Mạc nhíu mày, hỏi:
– Tìm chúng ta? Trầm tam ca, Tống chưởng quầy tìm chúng ta làm cái gì?
Trầm lão tam thản nhiên nói:
– Đi thì biết!
Cũng không nói nhiều, xoay người lại vội vàng mà đi.
Hàn Mạc xoay người nhìn Hồng Tụ liếc mắt một cái, đã thấy Hồng Tụ đứng dậy, hai người liếc nhau, cũng không nói nhiều, kính hướng khách phòng đi gặp tống tổng quản.
Tống tổng quản ở tại lầu hai, Hàn Mạc đưa Hồng Tụ tới trước cửa, gõ gõ cửa, chợt nghe đến thanh âm Tống tổng quản thản nhiên nói:
– Vào đi!
Hàn Mạc đẩy cửa mà vào, Hồng Tụ cũng đi theo vào trong phòng, Tống tổng quản đã nói:
– Đóng cửa lại !
Hồng Tụ lạnh nhìn kỹ Tống tổng quản liếc mắt một cái, cuối cùng xoay tay đóng lại cửa phòng.