“Ngươi biết thứ đó là gì sao?”
“Bị ta nói trúng tim đen rồi sao?”
Khóe miệng lão giả khô ráp khẽ nở một nụ cười nhẹ, đáp.
“Ta không chỉ biết mà còn biết rất rõ là đằng khác. Nhưng ta cho dù có biết thì cũng sẽ không nói cho ngươi dễ như thế này đâu?”
“Ta có thể sẽ không nói ra hết nhưng vì ngươi là người đầu tiên mà ta gặp sau trăm vạn năm nên sẽ bật mí cho ngươi một chút cũng không phải không được?”
Lão giả nhìn Đế Nguyên Quân với một ánh mắt đầy ẩn ý và cùng với đó là một nụ cười đầy kỳ dị.
“Nếu thứ đó thoát ra khỏi phong ấn thì đó chính là một thảm họa khủng bố nhất từ trước cho đến giờ. Nếu như không thể giết nó lúc còn ở trong bí cảnh mà để nó thoát ra ngoài thì ngoại thế chắc chắn sẽ bị hủy diệt”.
“…”.
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì ánh mắt càng ngàng càng trở nên ngưng trọng và thanh âm hắn ngày một trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.
“Ngươi muốn gì ở ta mới chịu nói ra? Muốn ta phá bỏ xiềng xích giúp ngươi thoát ra ngoài hay là…”.
“Tiểu tử ngươi đúng là không tệ?”
Đế Nguyên Quân chưa kịp nói dứt lời thì thanh âm của lão giả cắt ngang.
“Ngươi vừa có thiên phú, vừa có tâm cảnh và vừa có tâm trí. Nhưng người thông minh như ngươi thường sẽ nghĩ mọi chuyện theo hướng khó nhỉ? Nói đúng hơn thì thông mình không đồng nghĩa là lúc nào cũng đúng?”
“Đúng là ta muốn ngươi giúp ta làm một việc nhưng không phải việc mà ngươi vừa nói? Ngươi nghĩ rằng bản thân hiện tại hay thứ đang tồn tại trong tâm trí có thể giúp ta phá bỏ xiềng xích này sao?”
“Đừng có chọc cười ta?”
“…”.
Đế Nguyên Quân nghe thấy thế thì sắc mặt dần trở nên âm trầm và trong ánh mắt hiện lên vẻ ngờ vực. Suy ngẫm một lúc, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi lên tiếng đáp lời.
“Là do ta quá hấp tấp, không biết ngươi muốn ta làm gì mới nói về sự tồn tại của thứ đó?”
“Chỉ cần yêu cầu đừng quá đáng và trong khả năng thì ta chắc chắn sẽ đồng ý?”
“Ta thích những người thẳng thắn giống như ngươi”.
Lão giả cười một tràng đầy thích thú rồi lên tiếng đáp lời.
“Có lẽ ngươi sẽ cảm thấy một lão già bị phong ấn như ta cần nhất chính là sự tự do và được giải thoát”.
“Nói đúng hơn thì ngươi chắc cũng biết, bản thân ma tu như ta tự do tự tại, muốn làm gì thì làm và không kiêng nể gì ai thì thoải mái biết mấy”.
“Nhưng đối với người gần đất xa trời như ta và phong ấn không thể giải như thế này thì điều cần nhất chính là giải thoát”.
“Giải thoát ở đây đúng là theo nghĩa đen, ta biết bản thân bây giờ đã không còn cơ hội. Một khi thứ đó thoát ra thì cả bí cảnh này sẽ sụp đổ, không còn lực lượng gia trì thì ta sẽ tan biến, không thể nhập luân hồi mà trôi dạt tới thời gian trường hà”.
Lão giả vừa nói thì sắc mặt càng ngày càng trở nên âm trầm và có chút buồn bã trên gương mặt. Nhưng trong ánh mắt lão lại hiện rõ vẻ trầm ngâm theo năm tháng dài đằng đẵng.
“Ta nói có vẻ hơi nhiều nhưng ngươi là người đầu tiên ta gặp suốt một thời gian dài nên…”.
“Bây giờ thì quay lại chuyện chính”.
“Ta biết ngươi là đệ tử của lão đầu kia và đáng lý ta sẽ phải ra tay giết ngươi nhưng ta nhớ tới lời nói của lão ta trước đây”.
“Thế gian rồi sẽ có người đứng lên, tuy ta không giỏi suy diễn nhân quả và không biết lão ta đã nhìn thấy gì ở trong tương lai nhưng ngươi chắc là người mà lão đầu đặt trọng trách”.
“Ta bây giờ sẽ cho ngươi một cơ hội và cũng là cơ duyên to lớn nhất từ trước đến giờ”.
“Chỉ cần có nó thì ngươi chắc chắn có thể thoát được nghịch cảnh ở bây giờ?”
Nói đến đây, thanh âm của lão giả có chút ngập ngừng và hơi cúi đầu do dự.
Nhìn thấy dáng vẻ này của lão, Đế Nguyên Quân lên tiếng đáp lời.
“Ta tuy không biết giữa tiền bối và lão sư có mối thù sâu sắc nhưng nghe qua giọng điệu thì cả hai người trước đây đã từng có mối quan hệ rất tốt?”
“Có lẽ tiền bối đang cảm thấy ngờ vực điều gì trên người ta sao?”
“Tiểu tử ngươi nói không sai?”
Đáp lại, lão giả thở dài một hơi rồi gật gù đáp lời.
“Ta đã nhìn thấy nhân quả của ngươi và cảm thấy ngươi trong tương lai sẽ khiến cả thế gian này chao đảo. Nhưng như thế lại đúng theo ý ta?”
Lão giả nói tới đây rồi phá lên cười lớn một tiếng nghe điên cuồng vô cùng.
“Nào tiểu tử, ngươi hãy đến đây để lấy thứ quý giá nhất và cũng là cơ duyên to lớn nhất từ trước cho đến giờ?”
“Ta sẽ cho ngươi thứ mà ngươi đang cần nhất”.
“Tiểu tử, hãy tới đây?”