Bên trong phòng chìm vào tĩnh mịch.
Không biết qua bao lâu, viện trưởng Tôn mới lại mở miệng, nói: “Tôi ở dây chờ cậu tỉnh lại, là có một chuyện muốn hỏi cậu.”
Thịnh Thế lúc này mới nâng lên mí mắt, chỉ là thần thái có chút chán chường, cánh môi anh giật giật, giọng điệu có chút khô khốc: “Chuyện gì?”
Viện trưởng Tôn hỏi: “Vợ của cậu tên là Cố Lan San?”
Thịnh Thế “Ừ” một tiếng, coi như là trả lời.
“Cô ấy là con gái thứ hai nhà họ Cố? Không phải con ruột chứ? Tôi nghe người ta nói, là con nuôi.”
Thân thế của Cố Lan San, một số người đã biết, cho nên, Thịnh Thế cũng không có dấu giếm gì gật đầu một cái, ngừng lại, nhàn nhạt mở miệng, hỏi: “Bà hỏi điều này làm gì?”
Sắc mặt viện trưởng Tôn bình tĩnh nhìn Thịnh Thế vài giây: “Cậu có biết tên họ thật trước kia của cô ấy không?”
Thịnh Thế hơi nâng mí mắt, có vẻ không để ý, giọng nói trầm thấp và thật trầm: “Sở Sở…… Họ Diệp, gọi là Diệp Sở sở.”
Thần thái viện trưởng Tôn không có biến hóa quá lớn, tay lại nắm thành quyền, qua một hồi lâu, bà mới hít sâu hai cái, nói: “Tôi cho người chuẩn bị cho cậu bữa tối, cậu nên ăn một chút gì đi, cậu cũng có thể đi phòng đặc biệt thăm cô ấy một chút. Tôi còn có việc, đi trước.”
Trong đầu Thịnh Thế đều là Cố Lan San, cũng không có nhận thấy được viện trưởng Tôn có chút thay đổi, trên mặt có chút bất ổn, “Ưmh” một tiếng, bày tỏ không tiễn.
Thần thái viện trưởng Tôn đạm bạc xoay người, đi ra phòng bệnh, trong đầu lại rối một nùi, cô bé kia cùng Diệp Dao dáng dấp thật giống nhau,