Rầm!
Sau tiếng động dữ dội trong hư không, Diệp Thành toàn thân nhuốm máu lại lần nữa bị một chưởng đánh bay đi.
Doãn Chí Bình liếm liếm dòng máu trên ngón tay, hắn cười quỷ dị: “Đúng là đã đánh giá ngươi quá cao rồi”.
Ngự kiếm phi tiên!
Phía đối diện, sau khi Diệp Thành hô lên, kiếm Xích Tiêu đã chĩa về phía này, từng đường kiếm khí bay ra, mỗi một đạo kiếm khí đều mang theo âm thanh sắc lạnh.
Doãn Chí Bình cười lạnh lùng, hắn vung tay khiến kiếm khí đang bay đến bị gạt đi.
Phong thần quyết!
Đúng lúc này, Diệp Thành đã sát phạt tới, hắn như cơn gió, nhanh đến mức không để lại tàn ảnh, tốc độ, ý niệm và sức mạnh trong chốc lát dung hợp, một kiếm bá đạo mang theo sức mạnh vô địch được chém ra.
Thế nhưng đối mặt với nhát kiếm bá đạo này của Diệp Thành, Doãn Chí Bình lại không hề di chuyển. Khi nhát kiếm của Diệp Thành chỉ cách hắn một trượng, phía trước mặt hắn xuất hiện một vòng xoáy còn nhát kiếm của Diệp Thành lại đâm trúng vòng xoáy này, kiếm khí mạnh mẽ của Phong Thần Quyết trong chốc lát bị gạt đi sạch sẽ.
“Đó là Thái Hư Động”, Thái Hư Cổ Long nhắc nhở: “Bí thuật này liên kết với không gian, đòn công kích của ngươi không phải bị gạt đi mà bị nuốt trọn vào”.
Hự!
