Du Khiếu Phong sợ hài nói: “Tây Lương vương. Uyển nhi làm sao vậy?” Hắn vẫn còn đang oán hận Tây Lương vương đối với hắn không để ý tới giao tình, nhưng nghe được Uyển nhi có việc, không khỏi quan tâm, oán hận đã sớm vứt lẻn chín tầng mâv.
Tiêu Bố Y thở dài, chi vào Lý Thuần Phong nói: “Ngươi đi mà hòi hắn”.
Du Khiếu Phong giận dữ, bổ nhào qua chụp lắv Lý Thuần Phong, nặng nề đá hắn. “Tên súc sinh này, ngươi rổt cuộc làm cái gì đối với Uyển nhi?” Hắn quan tâm quá hóa loạn, đổi với Uyển nhi cùng tiểu đệ đã đối đãi coi như thân nhân, bẳng không Uyển nhi cũng sẽ không sau khi quay lại Đông Đô. người đẩu tiên vấn an chính là hắn. Nghe được Uyển nhi bởi vì Lý Thuần Phong mà thống khổ cả đời. tắt nhiên tức giận bừng bừng.
Lý Thuần Phong đau đớn nhe răng trợn mắt. nhưng lại không dám hoàn thủ, dùng sức tránh khòi Du Khiếu Phong nói: “Ta có làm cái gì đâu? Ta chi tìm Uyển nhi nói mấv lời mà sư phụ muốn nói. ta có thể làm cái gì với nàng ta? Trước đây. cùng sau này. ta căn bản đều không có gặp lại Uyển nhi. Tây Lương vương, nói lời thật với người, ta đối với sư phụ cùng không có hậu đạo gì”.
Tiêu Bố Y nhíu mày hòi. “Bổn vương nhìn ngươi cũng không phúc hậu. vô luận như thế nào. hắn cùng là sư phụ của ngươi”.
Lý Thuần Phong có phẩn xấu hồ. cười khổ nói: “Xác thực là như thế. có sư tất có đồ mà… Thật ra ta đi theo sư phụ cũng không tới mấy năm. Ta khi còn là một khiếu hóa, được hắn thu lưu. sau đó một mực đi theo hắn kiếm cơm ăn. Khi tại Đông Đô nhin thấy Tâv Lương vương, cùng vẫn cho là sư phụ là người cao thượng'”.
Tiêu Bố Y lẳng lặng nghe, Du Khiếu Phong kinh ngạc buông lòng tay ra, phun ra ngụm đàm nói: “Tiểu tử ngươi hãm hại lừa gạt. coi như là người cao thượng sao?”
“Ta đương nhiên không tính, nhưng mà sư phụ vẫn nói đối với ta. thẩv thuốc lừa gạt người bệnh nói bệnh sẽ tốt là vì tổt cho người bệnh, hắn xem bói khuyẻn dán chúng làm việc thiện, cũng là vi tốt cho dân chúng. Có đôi khi lừa gạt không phải là sai, chi là một loại thủ đoạn”.
“Thúi không nói nổi” Du Khiếu Phong mắng.
“Vậy khi ngươi xem bệnh, chẳng lẽ sẽ không có lừa gạt ngưỡi bệnh?” Lý Thuần Phong
Du Khiếu Phong sửng sốt. trên thực tế Lý Thuần Phong nói không sai. trên lý thuyết, hắn cũng không ít lằn đi lừa gạt. “Ta làm sao có thể giống như ngươi?”
“Không cằn phải lôi kéo vào” Tiêu Bổ Y lạnh lùng nói: “Lý Thuần Phong, ta cho ngươi cơ hội giải thích, ngươi không quy trọng, thi đừng oán ta không nói tinh cảm”.
Lý Thuần Phong cười khổ nói: “Đời này của ta đều là được sư phụ dạy bảo. Nói thật, lúc trước khi trứng gà. bánh. bao. ta cùng giống như Tiêu đại nhân, đều tin sư phụ là người cao thượng, thiện lương, có lòng thương người. Nhưng mà về sau. ta mới phát hiện rất nhièu chuyện hắn gạt ta. lào quy này là người âm hiểm, xấu xa, nói chuyện cùng rất thúi! Sau chuyặn Trằn Tuyên Hoa, hắn nói minh có đại nạn, nếu không đi sẽ bị chém đầu. Ta vốn chuần bị đi cùng với hắn, không ngờ hắn nói ta ỡ lại Đông Đô có phát triển, hắn còn nói. Tâv Lương vương… ừm. lúc đó Tiêu đại nhân còn chưa phải là Tâv Lương vương, hắn nói người khẳng định sẽ vinh hoa phú quý. quy không thể nói. ta sè được Tây Lương vương dẫn dắt. sau này cũng có thể một bước lên trời. Ta trong lúc nhất thời thấy lợi tối mắt. đi tin lời lào quy này. về phẩn cô gái Ăn Cơm Trắng kia. ta xác thực đã sớm quen biết, nhưng là sư phụ ta cho nàng tới tim ta. Ta cảm thắv nàng có chút vẩn đề. cho nên đối với Tâv Lương vương người nói dối. muốn làm rò quan hệ. Ta sao dám nói thêm cái gì? Cô gái kia so với diêm vương còn muốnkhủngbố hơn, nói không chừng khi nào đó sẽ lắvđầu của ta! về Phẩn An Già Đà. Vương Tu Bạt gì gì đó… Tiêu đại nhân, đều là chuyện của sư phụ ta. cùng ta không có quan hệ gì. Ta vẫn chờ thăng quan tiến tước, không ngờ chi là một giấc mộng. Từ khi người nhập chủ Đông Đô. ta còn tường rẳng cơ hội đã tới. nhưng luôn đợi không được cơ hội. về sau sư phụ ta bồng nhiên xuất hiện, ta lúc ấy cũng chửi rủa hắn một hồi, hắn lại nói cái gì không phái không linh, mà là cơ hội chưa tới… Ta nhắt thòi bị ma quy ám ảnh, lại tin lời hắn nói. Tâv Lương vương, ngươi cùng biết sư phụ ta mờ miệng…”
“Nói tiếp” Tiêu Bố Y trầm giọng nói.
Lý Thuần Phong rùng mình một cái. tiếp tục nói: “‘Hắn gạt ta nói hiện tại cơ hội đã đến. chi cẩn ta hướng về phía Uyển nhi nói một việc, Tây Lương vương nhắt định có thể ban thưởng cho ta làm quan, về sau người cũng biết, ta đã nói với Uyển nhi chuyện gì đó về Ba Thục. Khi ta nói cho tới bây giờ cũng không nghĩ có cái gì sai lầm, phán tích tình thế Ba Thục, nhắc nhờ Tâv Lương vương người, chẳng lè cũng phải rơi đầu?” Lý Thuần Phong khi nói đến đày. tràn đầy nghi hoặc. “Tâv Lương vương, về sau Uyển nhi làm sao vậy? Nói thật, ta thật không có làm cái gì đối với nàng ta. Ta chờ ờ đâv là để làm quan, nào đâu nghĩ đến chẳng những không có làm quan, hơn nữa còn muốn bị rơi đầu. sau này ta còn tin tưởng lào quy một câu. thì ta chính là không phải người nuôi”.
Lý Thuần Phong thề xong, lau mồ hòi lạnh, tội nghiệp nhìn sang Tiêu Bổ Y. Tiêu Bố Y trầm ngâm thật lâu. “Sư phụ ngươi hiện tại ỡ nơi nào?”
“Ta thật không biết” Lý Thuần Phong thể nói: “Tây Lương vương, ta lừa ngươi, ta chính là ngươi nuôi”.
“Lớn mặf’ Tôn Thiếu Phương mắng.
Tiêu Bổ Y lơ đễnh, trầm giọng nói: “Tốt, xem giao tình ngày xua. bổn vương tin ngươi một lằn” Lý Thuần Phong mới thờ phào một cái. lại bị chẹn ỡ cổ, “Nhưng bồn vương hạn cho ngươi trong một tháng phải tìm được sư phụ ngươi, nếu tim không thắv sư phụ ngươi, bổn vương sẽ chém đẩu ngươi. Thiếu Phương, ngươi dẫn hắn đi tìm”.
Tôn Thiếu Phương ứng tiếng, Lý Thuần Phong cầu khẩn nói: “Tây Lương vương, ta thật khôngbiết sư phụ ta ỡ nơi nào”.
■”Bổn vương cũng không thể cam đoan đầu ngươi nhất định sẽ ở trên cổ” Tiêu Bố Y trước khi đi vứt lại một cảu. “Một tháng, nhiều một ngày bổn vương cùng chờ không được”.
Tiêu Bố Y ra khỏi cửa. Du Khiếu Phong cũng nơm nớp lo sợ theo ỡ phía sau, Tiêu Bố Y đã dừng bước lại. “Du thần V, bổn vương đã oan uổng ngươi”.
Du Khiếu Phong vành mắt chợt hổng, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, “Tây Lương vương, ta không sao cả. nhưng Uyển nhi đền tột cùng làm sao vạy?”
Tiêu Bổ Y than nhẹ một tiếng, không có trả lời. chi vỗ vỗ vai hắn nói: “Chuyện này không cằn nói với tiểu đệ. tuy hắn sớm muộn cũng sẽ hiểu rõ”.
Du Khiếu Phong nhìn sang bóng lưng Tiêu Bố Y đi xa. xen lẫn sự bi thống không cách nào gạt bỏ. ánh dương chiếu xuống, kéo ra một cái bóng thật dài. Du Khiếu Phong chi cảm thấv trong lòng thê lương, nước mắt lại rơi xuống, lẩm bẩm nói: “Vi sao trên đời này… Người tốt lại gặp nhièu thử thách đến thế?”
Lý Thuần Phong theo bên cạnh hắn. nghe được Du Khiếu Phong tố khổ. lẳm bẩm nói: “Thật ra người xấu thử thách cũng không thiếu, chi là không có người chú ý mà thôi”.