“Sao vậy, rất bát ngờ sao?” Hội Trưởng Mã lên tiếng cười nhạo.
Phó Hội Trưởng Tiếu, sắc mặt sững sờ, ngơ ngác nhìn trên bục, trong lòng anh ta, lúc này đã rối như tơ vò rồi.

“Chính xác.” Diêm Lập mỉm cười gật đầu, ông ấy sợ rằng hôm nay Trương Thác sẽ không đến, lần này mời đến, đều là những ngôi sao sáng giá của giới Trung y Hoa Hạ.
Tuy rằng về y thuật, mọi người không giỏi bằng Trương Thác, nhưng về phương diện danh tiếng uy tín, đều là những nhân vật chỉ cần một cái giậm chân, đã làm chấn động cả giới Trung y Hoa Hạ.
Bây giò Trương Thác đã đến, khiến Diêm Lập yên tâm hơn rất nhiều.
Ông ấy nhìn lên khán đài, chờ đợi bài phát biểu tiếp theo .
của Trương Thác.
Trương Thác đứng trên sân khấu cầm micro trên tay, liếc nhìn xung quanh rồi nói: “Mọi người ở đây đều là các vị bậc thầy trong giới Trung y. Bản thân tôi không có tài, may mắn học được một số phương pháp châm cứu, theo kế hoạch, hôm nay nên trình bày một chút kiến thức kém cỏi đó ở đây, nhưng kế hoạch đã thay đổi.”
Khi Trương Thác nói rằng kế hoạch đã thay đổi, một loạt thính giả nháo nhào ngạc nhiên.
Thầy Diêm cau mày quay lại nhìn hội trưởng Mã đang đứng ở lối vào đại sảnh, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến những gì hội trưởng Mã vừa nói?
Trương Thác nghe tháy tiếng ồn ào của mọi người, tiếp tục nói: “Trung y trong thiên hạ, vốn là một nhà, nhưng hôm nay, lại gặp phải một chuyện khiến tôi tức giận.”
Trương Thác nói đến đây, tiếng ồn ào bên dưới dần dần lắng xuống, bài giảng mà mọi người đang đợi Trương Thác, cũng có thể nghe được, kế hoạch có thay đổi của Trương Thác, là có liên quan đến câu chuyện bên dưới.
“Một giờ trước, tôi đến cổng Bảo tàng Trung y, nhưng tôi được thông báo rằng tôi không được phép vào, muốn vào phải đóng học phí 50.000 tệ. Tôi thực sự rất hoang mang.