“Đừng… đưa con đi, ô…”
Nghiêm Mặc lại sửng sốt, có ý gì đây? “Con không muốn trở lại thần điện tộc Bạch Giác của mình sao? Con không muốn trở thành Đại Vu ba mắt vĩ đại à?”
Tiểu Bạch Giác ra sức lắc đầu, khụt khịt nói ra tâm nguyện lớn nhất bây giờ của nó: “Con, con muốn cùng mọi người tới Cửu Nguyên, Cửu Phong đã đồng ý với con. Chú Mặc, đừng bỏ con, con sẽ nghe lời mà, con sẽ ngoan ngoãn mà… Ô ô.”
Nghiêm Mặc 囧, lúc này tim hắn đã mềm nhũn thành một bãi nước rồi.
Nguyên Chiến thấy vẻ mặt của Nghiêm Mặc thì nghĩ thầm: Tiêu rồi, tiểu Bạch Giác này xem ra không vứt được.
Cửu Phong kinh hãi: “Mặc, cậu định bỏ Tô Môn á? Vì sao chứ?”
Nghiêm Mặc thật muốn đánh cái mông nhỏ của Cửu Phong, dở khóc dở cười mà nói: “Ai nói tôi muốn bỏ nó chứ hả? Hai cái đứa này… Rốt cuộc nhóc có biết con mắt thứ ba trên trán Tô Môn có nghĩa gì không? Nếu để người ta biết Tô Môn ở chỗ chúng ta, đến lúc đó vấn đề không phải là chúng ta có dẫn Tô Môn theo hay không, mà là tộc Hữu Giác có chịu để nó đi hay không.”
Tô Môn sờ sờ con mắt trên trán mình, moi nhẹ nhẹ: “… Chú Mặc, có phải móc nó xuống rồi… là con có thể… đi cùng mọi người tới Cửu Nguyên không?”
Nghiêm Mặc chấn động, tuy khi Tô Môn nói ra lời này có chín phần là vì nó không hiểu con mắt thứ ba của mình quan trọng thế nào, nhưng một đứa nhỏ có thể nói ra những lời đó, thì trong lòng nó hiển nhiên rất muốn, rất rất muốn đến Cửu Nguyên, còn muốn hơn cả việc làm Đại Vu.
Tô Môn ngẩng đầu, dùng ánh mắt đầy vẻ cầu xin mà nhìn Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc nhìn đôi mắt nhỏ của tiểu Bạch Giác đầy vẻ ngây thơ, sợ hãi, tuyệt vọng và hy vọng trộn lẫn vào nhau một cách phức tạp, quyết định đã hạ trong lòng lại dao động.
“Đừng nói bậy! Về sau không bao giờ được nói moi mắt mình ra, nghĩ cũng không được nghĩ! Không chỉ mắt, mà bất cứ bộ phận nào cũng không được phép làm hại!” Nghiêm Mặc không biết nên khóc hay cười, sợ thằng bé thật sự làm ra chuyện không thể cứu vãn, vội vàng dẹp bỏ cái suy nghĩ đó của nó, đồng thời nghiêm túc hỏi: “Con thật sự không muốn ở lại thần điện tộc Bạch Giác?”
Hai mắt tiểu Bạch Giác sáng rực lên, sức sống lại trở về, không chút do dự mà ra sức lắc đầu.
“Được rồi, nếu con thật sự mong muốn như vậy, thì chú sẽ dẫn con về Cửu Nguyên, về sau con chính là đồ đệ nhỏ của chú.” Nghiêm Mặc dùng ánh mắt xin lỗi Nguyên Chiến, kế hoạch lại phải thay đổi nữa rồi.
Nguyên Chiến cảm thấy không sao cả, Nghiêm Mặc có kế hoạch của Nghiêm Mặc, hắn cũng có tính toán của hắn.
Tiểu Bạch Giác không rõ đồ đệ là cái gì, nhưng lời Nghiêm Mặc vào tai nó, nó liền tự động xem đồ đệ như con trai. Chú Mặc nói như vậy là muốn giữ nó lại bên cạnh sao? Sẽ không bỏ nó sao? Sẽ không để người ta nhốt nó lại phải không?
Tiểu Bạch Giác hức hức hỏi.
Nghiêm Mặc bị nó làm cho phì cười, điểm điểm cái mũi nhỏ của nó: “Còn nhỏ mà hay suy nghĩ miên man quá, chỉ sợ khi lớn lên rồi con sẽ hối hận vì đã từ bỏ thân phận hiện tại mà cùng chú về Cửu Nguyên đấy, đến lúc đó con mà dám coi đó là cớ để quậy phá chú, coi chừng chú đánh nát mông con!”
“Phụt!” Mũi tiểu Bạch Giác lập tức xì ra một dòng nước mũi.
Ba tên tiểu quỷ thiếu đạo đức kia cùng nhau cười ha hả.
Tiểu Bạch Giác mắc cỡ muốn chết, nước mắt khó khăn lắm mới ngừng được lại bắt đầu tuôn ra.
Nghiêm Mặc hết cách với nó, sợ giấy làm đau nó nên tìm một cái khăn làm từ bông ra để Nguyên Chiến thấm ướt, rồi lau mặt cho nó.
“Được rồi, không khóc, khóc nữa mắt sưng phù bây giờ, chú chưa bao giờ nói sẽ bỏ con cả, chú chỉ hy vọng có thể cho con thứ càng tốt hơn, lại thuận tiện lợi dụng thân phận con một chút, mà sao con lại khóc như thể chú muốn bán con vậy hả? Haizzz, đám tổ tông này! Mình đúng là nhàn đến không có việc gì mới tìm cho mình một đống tổ tông về hầu hạ!”
Vu Quả đắc ý, cảm thấy mình nhất định là đại tổ tông trong đám!
Tiểu Bạch Giác bẩm sinh đã nhạy bén, ai thiệt tình với nó, ai giả dối với nó, nó không nói nên lời được nhưng trong lòng nó thì lại biết rõ. Nó vươn cái tay ngắn nhỏ ra, ôm lấy cổ Nghiêm Mặc, tính nó rất an tĩnh, dù tâm tình có kích động thế nào thì cũng không có biểu hiện quá mức, ngay cả khi khóc thì tiếng khóc cũng chỉ là thút thít chứ không lớn.
“Chú Mặc…”
“Về sau phải gọi là sư phụ. Tổ tông nhỏ, chuyện gì?”
Tiểu Bạch Giác vừa khóc vừa cười, ôm cổ Nghiêm Mặc, trên khóe mắt còn treo giọt nước mắt long lanh như hạt châu, ở khóe miệng còn có một nụ cười mỉm hạnh phúc, chậm rãi, nó cúi đầu, thả lỏng toàn thân, đặt toàn bộ trọng lượng lên người đang bế mình.
Thằng bé tựa trán lên cổ Nghiêm Mặc, cảm nhận sự ấm áp và dịu dàng của Nghiêm Mặc, đột nhiên cảm thấy thật an tâm.
Nghiêm Mặc vô cùng bất đắc dĩ, hỏi Nguyên Chiến: “Chuyện tiếp theo phải làm sao đây?”
Nguyên Chiến bế Cửu Phong lên, cùng Nghiêm Mặc đi song song: “Nếu đã tới, vậy thì đi gặp đi. Đó cũng là chuyện sớm hay muộn.”
Nguyên Chiến nói rất mơ hồ, nhưng Nghiêm Mặc lại hiểu, dù Tô Môn không muốn trở về, thì tộc Bạch Giác cũng không thể bỏ nó được, hiện giờ tiểu Bạch Giác thích bọn họ, ngược lại sẽ có lợi cho bọn họ, lấy tiểu Bạch Giác ra bàn điều kiện cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Nghiêm Mặc vỗ nhẹ tiểu Bạch Giác: “Tô Môn, con còn nhỏ, không biết thân phận của con quan trọng thế nào đối với tộc Bạch Giác, nhưng chú lại không thể vì con chưa hiểu chuyện mà gạt con. Chú hy vọng trước khi trở về Cửu Nguyên, con có thể hiểu ra tầm quan trọng và thân phận của mình, nếu khi đó con còn muốn đi theo bọn chú, chú có thể hứa với con, chỉ cần con muốn đi theo, thì dù phải trả cái giá gì, sư phụ cũng sẽ đưa con đi.”
Khuôn mặt nhỏ của tiểu Bạch Giác dụi dụi hõm cổ Nghiêm Mặc, nó thích vòng tay của chú Mặc… của sư phụ, nó muốn mai này mỗi ngày đều được sư phụ ẵm như vậy.
Nghiêm Mặc thầm than trong lòng, đây là một thằng bé thiếu thốn tình thương. Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên nhìn về phía Nguyên Chiến, trêu chọc: “Có thấy giống anh hồi đó không?”
Nguyên Chiến vỗ cái chát lên mông hắn, nói nhỏ: “Giống cái rắm! Toàn là tôi khiến em khóc lóc, em đã thấy tôi khóc bao giờ chưa?” Nói xong liền xoay người bỏ chạy.
Nghiêm Mặc tức giận đuổi theo: “Anh đứng lại đó cho tôi! Nói bậy ngay trước mặt tụi nhỏ cái gì đó hả?!”
Cửu Phong cười khặc khặc: “Chạy mau chạy mau! Sắp bị dí kịp rồi!”
Tiểu Bạch Giác ngẩng đầu, muốn cổ vũ sư phụ đuổi theo, nhưng lại nói không nên lời, chỉ có thể siết chặt nắm tay nhỏ, thầm cổ vũ cho sư phụ trong lòng.
Tiếng cười và tiếng kêu ồn ã của hai quả oa oa chỉ có hai người cha nghe được, tiểu Bạch Giác cũng cảm nhận được một chút, những cảm xúc vui vẻ luôn là thứ dễ cảm nhiễm nhất, nụ cười trên môi nó càng rõ hơn.
Bốn Vô Giác Nhân hai lớn hai nhỏ vui vẻ chạy đuổi nhau trên mấy bậc thang của thần điện. Người tới bái tế thi nhau ghé mắt nhìn: Đám dã nhân này từ đâu tới vậy? Thật là kỳ cục quá!
À, lúc này, quần áo bốn người đã đổi về bình thường.
Mắt thấy hộ vệ của thần điện muốn tới tìm bọn họ cảnh cáo thì Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc đã đi chậm lại mà trà trộn vào đám người.
Bốn người tới cửa thần điện liền bị ngăn cản, lý do là Vô Giác Nhân khi không được cho phép thì không thể tiến vào thần điện bái tế.
“Ồ, ra là như vậy.” Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến liền dứt khoát rời đi.
Sau khi đi xuống bậc thang, Nghiêm Mặc hỏi: “Cấm chế bên trong có ảnh hưởng đến anh không?”
Nguyên Chiến lắc đầu: “Có một chút. Tôi cảm giác được bên trong có tầng bảo hộ, muốn đi dưới lòng đất chắc sẽ có chút khó khăn, nhưng chỉ cần cho tôi chút thời gian…”
Nghiêm Mặc cười: “Không cần phải phiền toái như vậy, anh quên mất nguyện lực của tôi rồi sao? Tôi có thể cầu nguyện chúng ta sẽ không bị ai ngăn cản.”
Nguyên Chiến gật đầu, rồi bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu cười nhạo người yêu: “Vậy có phải em cũng quên mất với nguyện lực của em có thể giúp chúng ta vào đó ngay lúc này?”
Nghiêm Mặc há to miệng, vừa phản ứng lại thì oán trách đối phương: “Đều tại anh gây chuyện làm tôi quên!”
Hai người ôm hai đứa nhóc xoay người đi.
Lần này hộ vệ ở cửa thần điện không ngăn cản bốn người, trong mắt bọn họ, bốn người này là bốn người tộc Bạch Giác.
Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến cứ thế mà thuận lợi dẫn theo hai đứa nhỏ tiến vào thần điện tộc Bạch Giác.
Chuyện tiếp theo, làm thế nào để tìm được vị Đại Vu ba mắt – Á Lan kia của tộc Bạch Giác.
Tiểu Bạch Giác và Cửu Phong cảm thấy hiếm lạ, đều mở to mắt quan sát vật bài trí bên trong thần điện.
“Hai vị xin dừng bước, từ nơi này trở đi, không phải người được Bàn A Thần hoặc Đại Vu cho phép thì không thể tiến thêm bước nữa.” Một thần thị Bạch Giác không biết từ đâu xuất hiện, đột nhiên ngăn cản bốn người.
Cùng lúc đó, đại công tước Tát Mễ tới vương thành tham dự yến hội dùng tốc độ nhanh nhất để trở về lãnh địa tộc Bạch Giác, thuật lại tất cả sự việc xảy ra trong yến hội cho tộc trưởng, trưởng lão và Đại Vu Á Lan nghe.
“Tôi có tin tức đáng tin cậy, hai Vô Giác Nhân xuất hiện ở vương cung rất có thể là vu giả và chiến sĩ đã đưa ra phương thuốc trị liệu dịch bệnh.” Công tước Tát Mễ nói.
“Ồ? Có người xác nhận thân phận của bọn họ?” Tộc trưởng Cừu Ân hỏi.
Công tước Tát Mễ rất chắc chắn mà gật đầu: “Lần này người tham gia yến hội có cả Đại Vu thành Ô Càn, nhưng ông ta không đích thân đi gặp hai người, chỉ từ ấn ký đặc biệt trên mặt chiến sĩ cao lớn kia mới đoán ra được thân phận của hai người.”
“Đại Vu thành Ô Càn sao lại rời khỏi thành Ô Càn?” Trưởng lão lấy làm lạ hỏi.
Công tước Tát Mễ cười nhạo: “Nghe nói thần điện và thành chủ thành Ô Càn đang tranh đoạt quyền lực, cuối cùng thần điện bại trận. Mà thành chủ thành Ô Càn thì muốn đổi Đại Vu bằng cớ bọn họ không thể phòng chống dịch bệnh, lần này Đại Vu thành Ô Càn ra ngoài cũng giống như bị đuổi đi. Ông ta tham gia yến hội chắc là vì muốn tìm nơi nương tựa để cứu vãn mặt mũi. Bởi vì trước kia tôi đã gặp vị Đại Vu này hai lần, còn giúp con trai độc nhất của ông ta một lần, hàn huyên với ông ta trong chốc lát mới biết được.”
“Nếu ông ta có thể nói ra chuyện này với anh, vậy cũng sẽ nói ra với người khác.” Tộc trưởng Cừu Ân đứng khoanh tay.
“Ừm, khi tôi rời đi ông ta vẫn chưa đi, chắc là muốn dùng tin tức này để trao đổi thứ gì đó với công tước Mạc Đốn hoặc là Ni Nhĩ vương.”
“Thân phận của hai Vô Giác Nhân kia để sang một bên.” Đại Vu Á Lan mở miệng: “Vừa rồi anh nói hai Vô Giác Nhân kia còn dẫn theo hai đứa nhỏ?”
“Phải.”
“Hai đứa nhỏ kia có điểm gì đặc biệt?”
“Cái này…” Công tước Tát Mễ đơ người trong chốc lát mới trả lời: “Đây cũng là điều mà tôi cảm thấy kỳ lạ nhất, lúc ấy tôi rõ ràng thấy hai đứa nhỏ kia, nhưng sau đó, cả lúc này, tôi muốn nhớ lại nhưng lại không nhớ nổi bộ dáng hai đứa nhỏ.”
Đại Vu Á Lan đứng bật dậy.
“Đại Vu?!”
“Hai đứa nhỏ có độ tuổi thế nào?”
“Tôi không nhớ rõ lắm, một đứa khá nhỏ, còn một đứa chừng bảy tám tuổi.” Tát Mễ cảm thấy thật có lỗi: “Là trẻ con Vô Giác Nhân nên tôi không nhận rõ độ tuổi chính xác của nó.”
“Công tước Tát Mễ, ta muốn làm phiền anh một việc.” Đại Vu Á Lan hòa ái nói.
“Mời ngài nói.”
“Nhờ anh phái người cẩn thận điều tra hai Vô Giác Nhân và hai đứa nhỏ kia, ta phải biết bọn họ từ đâu tới, làm cái gì, tiến vào thành Huyền Vũ từ khi nào, mang theo bao nhiêu người, sau khi tiến vào đã làm những gì. Tóm lại, tin tức càng tỉ mỉ càng tốt.” Đại Vu Á Lan đột nhiên nảy sinh một loại ảo giác, ông đột nhiên cảm thấy từ khi nhắc tới hai đứa trẻ Vô Giác kia, ông bắt đầu cảm nhận được hơi thở của Đại Vu đời sau đang cách ông càng lúc càng gần.
Công tước Tát Mễ vui vẻ vâng mệnh.
“Còn một chuyện khác.” Người nói chuyện lần này không phải công tước Tát Mễ, mà là một thần thị cấp cao.
“Chuyện gì?” Mọi người cùng nhìn về phía hắn.
“Có người đang hỏi thăm tin tức của một vị Đại Cốt Khí Sư, vị Đại Cốt Khí Sư kia tên là… Tán Bố.” Khi thần thị cấp cao đó nói ra tên Cốt Khí Sư thì ngẩng đầu nhìn về phía Đại Vu Á Lan.
“Tán Bố là ai?” Tộc trưởng và trưởng lão cùng hỏi.
Đại Vu Á Lan thì thất thố tới mức lùi về sau một bước, vướng phải cái ghế to mà ngã ngồi trên ghế.
Ngay lúc này, bên ngoài có người hầu bẩm báo: “Đại Vu, tộc trưởng, các vị đại nhân, bên ngoài có người cầu kiến, nói rằng bọn họ biết Đại Vu đời sau đang ở đâu.”