– Ôn đội trưởng, các vị đến đây không phải cũng nhắm mục tiêu vào bọn ta chứ?
Mục Trần lên tiếng cắt ngang buổi nói chuyện, nếu như người trước mặt đây là nam, thì có lẽ hắn đã sầm mặt đuổi đi, nhưng người ta cũng lại là một cô gái thiên kiều bá mị, nên hắn nhịn một chút.
Ôn Thanh Tuyền lúc này mới quay sang hắn, lộ ra vẻ kiêu hãnh tôn quý, miệng hé mở hơi kênh kiệu:
– Mục đội trưởng, ta đến đề nghị một giao dịch.
– Giao dịch thứ gì?
Mục Trần hơi ngạc nhiên.
Ôn Thanh Tuyền lấy ra Viện Bài, điểm số có đến 8000. Dù đã biết điểm số hiện tại của họ, nhưng mấy người vẫn không khỏi hít hà than thở, rung động vô cùng. Điểm số của họ hiện tại chỉ khoảng 1/3 của Ôn Thanh Tuyền, các cô này thật quá cường hãn.
– Mục đội trưởng, ta tặng toàn bộ điểm cho các ngươi, còn đảm bảo các ngươi có thể vào được vòng quyết chiến, đổi lại ngươi phải để cho Lạc Li gia nhập đội ngũ của chúng ta, được chứ?
Ôn Thanh Tuyền vẩy vẩy Viện Bài, mỉm cười.
Cả đám người sửng sốt mờ mịt, chẳng hiểu được Ôn Thanh Tuyền đang có ý gì. Chẳng lẽ nàng ta dùng điểm để mua Lạc Li?
Mục Trần và Lạc Li cũng ngẩn ra. Mục Trần nhíu mày, Ôn Thanh Tuyền đang để ý Lạc Li?
Lạc Li chân mày dựng ngược, tỏ vẻ hơi có chút cáu giận:
– Ôn đội trưởng, ngươi có ý gì đây?
Ôn Thanh Tuyền không trả lời, mỉm cười nhìn Mục Trần.
Mục Trần nhìn thẳng Ôn Thanh Tuyền, ánh mắt lại trở nên thản nhiên, chậm rãi trả lời:
– Ta không biết rốt cục ngươi muốn gì, nhưng mà Ôn đội trưởng, đừng nói là tám ngàn điểm, cho dù lấy chính ngươi đổi Lạc Li, ta cũng không thèm đổi.
Cô gái trước mặt đúng là không phải kẻ lương thiện. Thực lực của nàng ta mạnh mẽ khiến hắn cảm thấy rất nguy hiểm, nhưng hắn đâu dễ để nàng ta tùy ý làm bậy, ngôn ngữ lúc này không còn khách khí nữa.
– To gan!
Bốn cô gái kia nghe vậy nổi giận quát lên.
– Thế à?
Nhưng Ôn Thanh Tuyền vẫn cười lớn, đôi mắt phượng hơi nheo lại. Dĩ nhiên nàng cũng thấy khó chịu khi hắn trả lời như thế. Xưa nay nào có kẻ dám so sánh nàng với người khác, thế mà Mục Trần vừa nói, đã hàm ý rằng nàng không bằng Lạc Li, thật khiến cho người ta khó chịu.
Nghe Ôn Thanh Tuyền nói như thế, cả bốn cô gái phía sau đã vận linh lực, dao động cường hoành đặc thù tản mát ra.
Chi đội này không chỉ Ôn Thanh Tuyền mạnh mẽ, thậm chí bốn cô đội viên kia cũng không phải kẻ đơn giản, mỗi người đều có thể sánh ngang thậm chí hơn hẳn đội trưởng những chi đội khác.
Không khí trở nên bất hòa, ba người trong đội Mục Trần cũng vận linh lực. Họ biết thực lực chi đội trước mặt rất khủng bố, nhưng nếu thật phải đánh nhau, họ cũng sẽ liều mạng.
Lạc Li nhíu mày, cũng không ngờ vừa mới hữu hảo lại lập tức trở nên đối đầu như vậy. Gương mặt lạnh lùng, tay nắm chặt Lạc Thần Kiếm, nếu Ôn Thanh Tuyền muốn đánh nhau, nàng cũng không cần do dự.
Đối với Ôn Thanh Tuyền cũng có một cảm tình nhất định, nhưng so với Mục Trần dĩ nhiên là không thể so được.
Hành động của Lạc Li không qua khỏi mắt Ôn Thanh Tuyền, nàng ta chu miệng cười thản nhiên:
– Vừa rồi mở miệng đùa vui tí thôi, ngươi không để ý đó chứ?
Mục Trần không nói gì, hơi gật đầu
Ôn Thanh Tuyền thấy vậy cũng cười, lời nói càng khó lường:
– Nhưng mà lời ta nói cũng có phần thật đấy, Huyết Họa Giả đại danh đỉnh đỉnh Linh Lộ ta đã quan tâm từ lâu, có thể cho ta lĩnh giáo bản lĩnh của ngươi một chút chứ?
“Ầm!”
Dao động linh lực như núi lửa phun trào, một thanh kim chiến thương hiện ra trong tay, “vụt” một tiếng mũi thương chỉ thẳng vào Mục Trần.
Không khí lại trở nên quái dị.