“Ha ha, lạnh thì có là gì, ta Mị Nhi có chết thì Đỗ Văn Hạo hắn có thèm để ý đến có thèm rơi một giọt lệ vì ta không?”
Thuyền hoa Mị Nhi kiều đang dừng lại bên bờ nước, khách đã về hết, các cô nương ai nấy đều mệt lả đi nghỉ hết lượt.Linh Nhi đến bên Mị Nhi hầu hạ nàng, Linh Nhi ngồi xuống nói: “Tiểu thư, em hiểu tâm sự của tiểu thư, nhưng tiểu thư không nên tàn nhẫn với bản thân như vậy, nếu ốm ra đấy thì ăn Tết mất hết ý nghĩa”
Mị Nhi cười nhạt ném bầu rượu đã uống cạn xuống sông, gió sông rất lạnh, Linh Nhi bỗng cảm thấy rùng mình.Mị Nhi nói: “Ta còn cần tàn nhẫn với cái thân ta sao? Trong mắt hắn ta đã là hạng dương liễu, là vợ của thiên hạ, là cô gái phong trần rồi, làm gì có chuyện hắn quay lại nhìn ta?”
“Đó là vì tiểu thư vẫn chưa nói với Dương lão gia nên người ta mới tưởng vậy, tiểu thư nên nói ra thì mới không bị hiểu làm nữa”
Mị Nhi cười đau khổ nói: “Nói với người ta những gì, rằng Mị Nhi này ngày ngày nắm cùng hàng tá đàn ông nhưng vẫn nghĩ đến hắn sao?”
“Đúng…đúng vậy!”
“Nếu là em em có tin không?”
“Em tin mà, em từ nhỏ theo tiểu thư nên đương nhiên là tin rồi”
“Nếu em là người ta em có tin không?”
Linh Nhi lắp bắp: “Cái này…cái này”
“Là…là ai đang ngồi bên sông đấy?”
Linh Nhi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy có một bóng đen đang lảo đảo đi về phía bọn họ, Linh Nhi kéo kéo tay áo của Mị Nhi nói: “Tiểu thư, hình như là một tên say rượu”
Mị Nhi hừ một tiếng rồi đứng dậy, nhờ ánh trăng mà nàng nhận ra đó là Dương Duệ!Mị Nhi đưa tay cho Linh Nhi đỡ, Dương Duệ cũng nhìn rõ Mị Nhi và Linh Nhi bèn cười nói: “Ta còn cho rằng Tú Sơn này chỉ có ta là bóng ma cô đơn thôi chứ, thì ra còn có người giống ta mượn rượu giải sầu”
Mị Nhi lại gần Dương Duệ nói: “Dương gia nhà to thê thiếp đầy nhà, còn buồn sầu gì nữa?”
Dương Duệ cười lớn, Mị Nhi buông lời trêu chọc: “Dương gia đừng dọa các cô gái trên thuyền, đêm vắng tĩnh lặng, người cười thế kia sẽ làm người khác sợ chết khiếp đấy”
Dươg Duệ muốn chạm vào mặt Mị Nhi nhưng Mị Nhi tránh đi, Dương Duệ nói: “Hay đêm nay chuyện gì cũng tương khắc với Dương Duệ, đến nàng cũng không để cho ta chạm vào,đau lòng, đau lòng quá!”
Mị Nhi cười: “Ngài đừng đau lòng quá, mau về đi, bọn em cũng phải lên thuyền nghỉ rồi, ngủ một giấc dậy rồi việc gì cũng sẽ ổn thôi”
Dương Duệ nói: “Nếu đúng là vậy thì tốt quá, nhìn người ta đêm động phòng đáng giá nghìn vàng, còn chúng ta ở đây cô đơn nói chuyện nơi cầu tàu, thật không công bằng, ông trời thật không công bằng!”
Mị Nhi thấy Dương Duệ cũng bi thương giống như mình lúc này bèn nói: “Ngài nói ai đang phút động phòng cơ?”
“Thì không phải là Đỗ Vân Phàm và Kha Nghiêu sao, cô gái đó dùng nửa gia tài Dương gia để uy hiếp ta không cho ta gặp mặt, thì ra trong lòng đã có người khác, lại còn nói mình theo họ mẹ, đều là giả dối hết, ta đối với nàng tốt như vậy, thử hỏi ta đã tốt với cô gái nào như thế chưa? Nhưng…thôi, không nói những chuyện này nữa.
Mị Nhi, nàng ngồi đây uống rượu là vì ai vậy?”
“Em thì có thể vì ai chứ, ai cũng không phải là của em, em cũng chẳng phải là của ai cả.
chỉ là thấy trăng đẹp thì ra ngắm thôi.
Dương gia không tiễn, Mị Nhi xin cáo từ”
Dương Duệ gọi Mị Nhi lại, cười hì hì đến gần nàng nói: “ Hay là hai người bị tổn thương chúng ta đêm nay ở cùng nhau vậy”
Mị Nhi nhớ là Mị Xảo mấy hôm trước bị thương hàn, người bây giờ vẫn chưa khỏe lạ hẳn, không thể thế thân cho nàng được, chỉ có thể nghĩ cách đuổi tên này đi mà thôi, nàng mỉm cười nói: “Dương gia tha lỗi cho Mị Nhi người không được khỏe không thể hầu hạ ngài, ngài quay về đi”
Nói rồi lên thuyền cũng Linh Nhi.Dương Duệ nói vọng theo: “Cái thá gì chứ, cũng chỉ là hagj con gái mua vui cho người ta mà thôi, còn đòi làm cao sao”
Mị Nhi dừng chân nói: “Ta còn biết mình không phải là người, nhưng có một số người thừa biết mình không phải là người mà vẫn luôn ra vẻ là người cho thiên hạ xem”
Dương Duệ nghe vậy tức giận xông lên thuyền, ai ngờ do uống nhiều nên hắn loạng choạng rồi ngã tùm xuống sông, hắn không biết bơi nên cự bì bõm trong nước kêu cứu thảm thiết.Linh Nhi: “Tiểu thư, làm thế nào đây? Trời lạnh thế này sẽ làm người chết cóng mất”
Mị Nhi so vai nói: “Hắn là người sao? Hắn không phải nên sẽ không bị chết cóng đâu, hắn nói là chúng ta không phải người mà? Vậy thì để người đi cứu hắn đi”
nói rồi Mị Nhi đi vào, Linh Nhi theo sau và rút ván vào.“Cứu….cứu với!”
Xa xa có tiếng canh phu vọng lại: “Trời khô nhà nhà đề phòng củi lửa!”
“Cứu tôi với! cứu mạng! tôi sẽ thưởng 100 lạng vàng!”
Dương Duệ hét lớn.Canh phu vội vàng chạy đến dùng đèn ồng soi mặt nước: “Là Dương công tử sao? Nơi này nước không sâu lắm ngài đừng sợ, đứng lên là được mà!”
Dương Duệ đã uống một bụng nước nên sợ quá mất tỉnh táo kêu cứu liên hồi, nghe thấy canh phu nói vậy thì duỗi thử chân ra, quả nhiên đạp được đến đáy nước, đứng dậy thì nước chỉ cao tới bụng, lúc này hắn mới định thần lại hoảng hốt nhìn xung quanh bờ.Hắn quên sạch những chuyện vừa nãy, hắn túm lấy người canh phu nói: “Mẹ ngươi, mau cởi quần áo ra cho ta! Muốn ta chết cóng à!? Mau lên!”
rồi kéo quần áo của người canh phu.Canh phu nhăn mặt: “Dương gia, tôi cũng chỉ có mỗi chiếc áo bông này thôi!”
“Mẹ kiếp! mau cởi ra!”
Canh phu sợ quá vôi dứt tay hắn ra rồi chạy như bay.Dương Duệ đuổi theo được một đoạn rồi đuổi không được, hắn lạnh run lẩy bẩy, hắt xì liên tục, hắn ôm chặt hai vai răng va vào nhau lập cập chạy về nhà.Thoáng cái đã được hai tháng, Kha Nghiêu nào có cẩn thận như Bàng Vũ Cầm, ngày ngày từ sớm đến tối mịt vẫn chạy qua chạy lại giữa nhà và tiệm thuốc, cả ngày cười hi hi ha ha, Đỗ Văn Hạo tưởng rằng là vợ rồi thì Kha Nghiêu sẽ nền tính hơn, ai dè vẫn vậy.
Người ta nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời khó dời quả không sai.Kha Nghiêu muốn đặt tên cho tiểu khả ái, gọi là Đỗ Thiên Tề, vì Đỗ Văn Hạo nói là nếu đứa trẻ trong bụng mình gọi là Thiên Tứ thì tê của cả hai anh em đều có chữ Thiên, Bàng Vũ Cầm cũng thấy hay nên đổi tên cho tiểu khả ái , gọi là Thiên Tề.Qua Tết là Tú Sơn ấm áp hẳn lên, cảm giác như chưa qua mùa đông mà mùa xuân đã đến vậy, Đỗ Văn Hạo là người ghét mùa đông nhất, mặc rõ lắm quần áo mà chạm vào đâu cũng lạnh băng, đến cái ghế chiếc giường cũng có cảm giác lạnh thấu xương.Rượu thảo mộc của Ngọc Lan quả nhiên bán rất chạy, nàng bàn với cả nhà lần sau muốn bán loại rượu chuyện chữa bệnh phu khoa cho phụ nữ, vì có một số người rất sợ uống thuốc đắng, hơn nữa độ rượu cũng thấp.
Hơn nữa lại ngọt, uống sau mà vẫn còn lưu giữ hương thơm thì ai lai không thích? Nghĩ đi nghĩ lại thì Ngũ Vị Đường cũng bán cả rượu, sớm chưa mở cửa mà đã có người xêp shangf mua rồi.Dương Duệ thấy vậy nóng mắt lắm nhưng không tìm được lí gì để sinh sự, cũng vì lần trước rơi xuống sông nên bị ốm nặng, luôn cảm thấy lúc thì chỗ này không khỏe, lúc thì chỗ khác khó chịu, hắn đành đổ cho là hắn và Đỗ Văn Hạo có bát tự tương khắc.
Vừa lấy mất người con gái của mình vừa lấy mất việc làm ăn của mình.Ngày hôm đó Dương Duệ ngồi trong tiệm thuốc nhàn nhã nhắm mờ hai mắt thì đột nhiên tên người làm chạy hồng hộc từ ngoài vào hoảng sợ chỉ ra ngoài cửa mà không nói được câu nào.Dương Duệ nói: “Ban ngày nhìn thấy ma sao?”
Tên đó chưa kịp nói gì thì có người bước vào, Dương Duệ tí nữa thì té nhào từ trên ghế xuống đất, hắn vội vàng quỳ xuống dập đầu.Dương Duệ run rẩy nói: “Thảo dân Dương Duệ khấu kiến đại lão gia”
Vị khách đó chính là Tôn Hòa, năm nay 41 tuổi, là tri huyện quận Tú Sơn, có thể coi là một bậc phụ mẫu có đạo đức, đến nhậm chức đã được 3 năm, khá được lòng nhân dân trong vùng.
Nhưng tính tình vị tri huyện này có phần quái lạ, động một tí là nỏi nóng đập bàn đạp ghế, nên nhân dân ở đây vừa kính nể nhưng cũng rất sợ, đó là vì sao khi nhìn thấy vị khách này Dương Duệ và tên người giúp việc lại có thái độ như vậy.Tôn Hòa ừ một tiếng rồi ra hiệu cho Dương Duệ đứng dậy, Dương Duệ theo sau mà không dám nói lời nào.“Bản quan tìm ngươi có chuyện muốn thương lượng”
“Đại nhân cứ nói, đừng nói là một việc, chứ mười việc thảo dân cũng sẵn sàng, tuyệt đối không hai lời”
Tôn Hòa lườm Dương Duệ khiến hắn không dám nói gì thêm.Tôn Hòa nói: “ĐI thôi, mang theo đại phu tốt nhất chỗ ngươi theo ta về phủ một chuyến”
Dương Duệ sợ nhất là phải vào nha huyện, vừa nghe đến nơi đó là chân tay đã mềm nhũn, hắn lắp bắp nói: “Đại lão gi, đại phu tốt nhất bổn tiệm đã xinh nghỉ về quê, nếu lão gia không vội thì…!”
“Nói thừa! nếu không gấp thì a có đích thân đến đây không? Chỗ ngươi không phải tiệm thuốc và y quán lớn nhất quận Tú Sơn này sao?”
Dương Duệ sợ quá đến nỗi trán ướt đẫm mồ hôi: “Hay để thảo dân đi tìm Vương thần y cho lão gia?”
“Thần y gì chứ? Nghe đâu bị người ta lấy mất danh hiệu rồi cơ mà, đến hoành phi cũng dỡ xuống rồi đó thôi”
Đầu óc hắn quay như chong chóng, đại lão gia đích thân đến đây bảo hắn mang theo lang trung về phủ chứng tỏ có người bị bệnh, mà ngươi đó không đích thân đến y quán được, vậy chắc là người này bệnh rất nặng, nếu không cũng là bệnh không cho người khác biết được, là người của nha huyện mắc bệnh, đến Vương thần y lão gia còn không tin, hay là…Đại lão gia có nhắc thảo dân mới nhớ, Tú Sơn chúng ta quả là có người mới đến có y thuật hơn Vương thần y của bổn tiệm rất nhiều, người đó đã chữa được nhiều chứng bệnh lạ khó khăn, người khác trị không được nhưng người này lại trị được”
Tôn Hòa nghe vậy mắt leeinf sáng lên: “Có chuyện này thật sao? Sao bản quan lại không biết?”
Dương Duệ nói: “Cũng mới đến không lâu, thời gian trước có đi Viễn Sơn mua hàng, vì vậy lão gia không biết”
Tôn Hòa cười nói: “Vậy huyện Viễn Sơn không phải một mình ngươi làm chủ sao? Sao lại đã nghĩ thông rồi, không ăn một mình nữa?”
Tôn Hòa nói thế là động đến vết thương lòng của Dương Duệ, mỗi lần nghĩ đến chuyện này hắn lại muốn giết ngay cái tên Đỗ Vân Phàm kia.Dương Duệ cười trừ: “Vì vậy mới nói người ta có bản lĩnh! Nhưng điểm tốt nhất của ngươi này là lương thiện, nếu đại lão gia muốn chữa bệnh gấp thì đến Ngũ Vị Đường tìm Đỗ Vân Phàm là được”
Tôn Hào vẫn bán tin bán nghi hỏi: “Tên tiểu tử ngươi không muốn đi tìm đại cho ta một người sao? Cẩn thận bản quan trừng trị ngươi đấy!”
Dương Duệ vội nói: “Thảo dân không dám, thảo dân có nịnh ai cũng không dám nịnh đại lão gia, lão gia biết Dương Quang không ạ?”
Tôn Hòa gật đầu: “Không phải là quản gia chỗ ông ngoại ngươi sao?”
Dương Duệ nói: “Vâng, bà vợ của tên Dương Quang đó mãi không có bầu được, khó khăn lắm mới có thai thì không biết sao sau khi chịu tang cha xong thì có chuyện.
Nhà chúng tôi có quy định có bệnh chỉ được tìm lang trung trong nhà khám bệnh, Dương Quang này cũng đi khám các loại lang trung rồi, người ta nói cái thai trong bụng đã chết, ngài đoán xem.
Sau đó hắn đi tìm Đỗ Vân Phàm, chỉ với vài thang thuốc mà hai tháng nữa hắn được làm cha rồi”
Tôn Hòa nghe vậy mắt mở to nói: “Có chuyện này thật sao?”
“Thảo dân sẽ gọi Dương Quang đến để lão gia tự hỏi thì biết thôi”
Tôn Hòa nghĩ một lúc rồi nói: “Không cần đâu, ta sẽ tự đi tìm tên Đỗ Vân Phàm đó”
Nói rồi rảo bước đi ra khỏi cửa tiệm.Tên giúp việc thấy Tôn Hòa đi rồi mới nói nhỏ với Dương Duệ: “Ông, sao ông lại nói tên Đỗ Vân Phàm đó hơn Vương trưởng cự của chúng ta? Làm gì có chuyện có mối làm ăn mà đẩy cho kẻ thù chứ”
Dương Duệ véo mặt tên đó nói: “Ngươi thì hiểu cái gì, có bệnh gì không thể đến đây khám được chứ? Hơn nữa lại đích thân đại lão gia đến tận đây mời lang trung! Ngộ nhỡ là bệnh thừa sống thiếu chết mà ngươi không chữa được thì ngươi làm sao sống được ở Tú Sơn này nữa”
Tên giúp việc mới hiểu ra giơ ngón tay cái ra nói: “Vẫn là lão gia cao minh, để xem Đỗ Vân Phàm sẽ có kết cục ra sao!!?!!”
Dương Duệ lạnh nhạt cười: “Đỗ Vân Phàm, ta sẽ cho ngươi không nuốt nổi chuyện này đâu”
“Đúng vậy đúng vậy, lần này phải cho hắn một bài học mới được”
“Ngươi đi theo đại lão gia xem, nhớ là không được để cho Đỗ Vân Phàm nhìn thấy ngươi đấy”
“Vâng, tiểu nhân hiểu rồi”
Tôn Hòa theo mô tả của Dương Duệ tìm đến Ngũ Vị Đường, thấy trong tiệm rất náo nhiệt, không giống như y quán mà giống quán trà hơn, hắn để tùy tùng ở ngoài đợi mà đi vào một mình.Thằng ngốc thấy có người mặc áo như lão thư sinh đi vào nhưng không biết là tri huyện đại nhân, hắn hồ hởi đón tiếp: “Ngài không thoải mái ở đâu? Nếu là đau đầu sốt thì mời sang bên trái ngồi đợi ạ, nếu…”
Thằng ngốc chưa nói hết thì Tôn Hòa đã chọn cho mình một chỗ để ngồi xuống nhìn ba vị lang trung rồi nói với thằng ngốc: “Trong ba người ai là Đỗ Vân Phàm?”
Thằng ngốc thấy người này không giống như đến khám bệnh mà giống như đến tìm người, bèn không lấy gì làm vui nói: “Ba người bọn họ một người là sư tổ của tôi, một người là sư phụ của tôi, còn lại là sư huynh tôi, nếu ngài có bệnh nhẹ thì không cần đến sư tổ đâu, ông ấy đang bận”