Nhận ra Sở Vân gặp phiền phức, Tiếu Tiểu Hiền bỗng dưng mở miệng nói:
– Kỳ thực, bộ Trích Tinh Thủ Sáo này là trấn môn chi bảo của Thần Thâu Môn ra, do tổ sư sáng lập ra môn phái đã truyền thừa. Chưởng môn, người không cần lo lắng, cho dù nó trở thành vật vô chủ, cũng sẽ bảo hộ bên cạnh người. Cho đến ngày linh quang của người dư thừa có thể nắm giữ nó mới thôi.
Hắn liên tục cười khổ, không nghi ngờ gì mình sắp phải chết. Nhưng giây phút chờ chết này, tự nhiên lại hào hiệp, hoàn toàn loại bỏ được nỗi lo lắng trong lòng mình, cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.
– Nếu Tiểu Bá Vương người nắm giữ ngôi vị chưởng môn, so với ta nhất định sẽ tốt hơn. Người mới mười sáu tuổi, cũng đã đánh bại ta. Đệ nhất nhân trẻ tuổi quả thực danh đúng với thực.
Huống chi, người còn có Thư gia làm hậu thuẫn. Về điểm này so với ta đã mạnh hơn rất nhiều. Quả thật, chiếc nhẫn chưởng môn đã lựa chọn được một chủ nhân tốt.
– Ôi, ta thành như vậy, có thể xem như đã có chút cống hiến cho Thần Thâu Môn không?
Nếu tới hoàng tuyền, gặp lại sư phụ, có thể nói đã thực hiện được lời hứa với người trước lúc lâm chung không? Đáng tiếc ta không thể thấy ngày Thần Thâu Môn phát dương quang đại. Chỉ có điều, người cũng phải cẩn thận. Lúc này Yến Vương Kiếm phủ, Cửu U thành, Khổ Đà Tự đều có truyền nhân qua đây thí luyện. Thực lực của bọn họ không kém hơn ta chút nào. Gặp phải bọn họ, thực sự không ổn. Nếu có thể tạm thời tránh đi…
Người sắp chết, cũng nói lời thiện. Tiếu Tiểu Hiền tận tình khuyên bảo, nói một hồi, cuối cùng mới nhắc nhở. Giọng nói tràn ngập vẻ chán nản, thả lỏng, thở dài, lại có phần kỳ vọng, bất an đối với Thần Thâu Môn.
– Được rồi.
Bỗng nhiên hắn nghĩ tới điều gì.
– Thiếu chút nữa thì ta quên. Đây là những thứ ta trộm được từ chỗ của Tể tướng Thiết Sơn, Thiên Sát bang. Trong này còn có một lệnh bài thông hành. Hẳn là là vật then chốt khiến Thiên Sát bang mở được đại trận hộ điện.
Hắn lại hai tay dâng ra mấy thứ này.
Sở Vân kinh ngạc, vui mừng, phát hiện ra trong đó có thứ mà mình muốn:
– Thiên liệu đan, Thiên bạo đan. Ha ha, thật không ngờ mấy thứ này, cuối cùng đều vào trong tay ta.
– Thiên bạo đan?
Nghe hắn nói như thế, Tiếu Tiểu Hiền ngây người ra một lúc, lắc đầu cười khổ nói.
– Thật không ngờ trong tay của ta có một lọ Thiên bạo đan. Kiếp sau, nếu ta trộm xong, nhất định sẽ kiểm tra kỹ càng mới được.
Nếu Tiếu Tiểu Hiền dùng Thiên bạo đan, kết quả của cuộc chiến chắc chắn đã khác.
Nhưng sự thực chính là sự thực. Hiện nay, đã thành kết cục đã định rồi.
– Kiếp sau? Ngươi vẫn muốn làm người Thần Thâu Môn? Ha ha, nghĩ rất hay. Cả đời này, ngươi còn chưa qua hết, đã nghĩ tới chuyện kiếp sau sao?
Sở Vân cao giọng cười.
– Chưởng môn người…
Vẻ mặt Tiếu Tiểu Hiền đầy ngạc nhiên.
– Ngươi đã chắc chắn rằng ta muốn giết ngươi?
Sở Vân lắc đầu mỉm cười.
– Ngươi nghĩ khí độ của ta cũng quá thấp rồi. Huống hồ, một tay chân như ngươi thực sự không tồi, giết đi quả thực là đáng tiếc.
– Tay chân… Ta van người. Chưởng môn, ngươi nói chuyện, không nên trực tiếp như vậy được chứ?
Tiếu Tiểu Hiền chỉ có thể cười khổ, trong lòng cảm thấy mất mát. Hiện nay mình đã mất hết yêu vật, muốn trở lại làm trộm, cũng cần nhất định cần có thời gian từ từ rèn luyện.
– Trước hết, ngươi cứ thu những yêu vật này lại. Còn đây là khế ước thuê, ta truyền lại cho ngươi.
Tiếu Tiểu Hiền kinh ngạc nhìn Sở Vân giao lại những yêu vật mà hắn vừa mới đưa ra.
– Khế ước cho thuê?
– Không sai. Đây là một loại khế ước đặc biệt. Chủ thực sự của những yêu vật này là ta.
Ngươi có thể khống chế bọn họ, thay ta bồi dưỡng bọn họ. Nhưng chỉ cần ý niệm trong đầu ta khẽ động, bọn họ sẽ thoát khỏi tay ngươi, trở lại trong tay ta. Thậm chí ta bỗng nhiên hạ một mệnh lệnh chiến đấu, cho dù ngươi là chủ nhân trước kia, bọn họ cũng sẽ hung hãn tấn công giết chết ngươi.
Sở Vân vô cùng thẳng thắn. Khế ước thuê, là hắn do truyền thừa từ Vạn Thú Vương, đúng lúc dùng cho cục diện lúc này.
Như vậy, xem như vấn đề gì cũng đều được giải quyết.
Vừa có thể giữ được Tiếu Tiểu Hiền với chiến lực cường đại này, lại sở hữu các loại yêu vật. Hơn nữa, mang những yêu vật này đặt ở bên cạnh Tiếu Tiểu Hiền, còn có thể phòng ngừa hắn làm phản, đồng thời đỡ đi rất nhiều tinh lực của mình, để Tiếu Tiểu Hiền thay mình bồi dưỡng chúng.
– Ngươi, ngươi…
Tiếu Tiểu Hiền đã hiểu rõ tất cả, nhìn Sở Vân, một hồi lâu cũng nói không ra lời.
Vốn khuôn mặt hắn đang xám lại, gặp đả kích trầm trọng, đánh mất tất cả ý chí chiến đấu.
Nhưng hiện nay, Sở Vân lại cho hắn cơ hội để bắt đầu lại từ đầu.
Hắn có thể cự tuyệt sao?
Bất luận Sở Vân với thân phận chưởng môn nhân, hay là hùng tâm tráng chí trong lòng hắn hoặc là tình cảm và chờ mong đối với Thần Thâu Môn cũng khiến hắn không thể cự tuyệt. Nguồn truyện: Truyện FULL
– Điều này quả thực là thay đổi như chong chóng. Chưởng môn, người thật lợi hại. Rốt cuộc ta đã thực sự được mở mang kiến thức rồi.
Tiếu Tiểu Hiền thở dài một hơi, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Thủ đoạn của Sở Vân lợi hại như vậy khiến Tây Tiện cũng phải bội phục. Cuối cùng, hắn cúi đầu, tỏ ý thần phục Sở Vân, một lần nữa tiếp nhận Tầm Bảo Thử và những yêu vật khác.
Sở Vân lại mời đám người Hạ Phàm Tiên Tử trị liệu thương thế cho Tây Tiện. Hắn bị thương rất nặng, nhưng Hạ Phàm Tiên Tử cũng là luyện đan đại sư, đồng thời lại sử dụng đan dược rất tốt của Thanh Dương Cung nên chỉ một lát sau, Tiếu Tiểu Hiền đi theo Sở
Vân ra ngoài, đã có thể hành động như bình thường. Chỉ có điều sắc mặt hắn vẫn có vẻ tái nhợt, giống như bị bệnh nặng mới khỏi.
Sở Vân vốn một mình đi vào Bát Quái Chiến Trận, nói là muốn tiêu hóa chiến quả.
Hiện nay lúc đi ra lại đi hai người. Điều này khiến Thạch Gia Minh và đám người Bạch Toa Toa thống lĩnh vô cùng giật mình.
– Ngươi là Tây Tiện?
Bạch Toa Toa nhận ra Tiếu Tiểu Hiền, nhất thời tức giận bừng bừng định xuất thủ.
– Chậm đã, chúng ta là người một nhà!
Tiếu Tiểu Hiền lập tức kêu to, lùi ra phía sau Sở Vân.
Sở Vân không ngờ Tây Tiện và Bạch thống lĩnh lại giống như có thâm cừu đại hận, vội vã đứng ra cản:
– Cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra? Ta nghĩ trong này nhất định là có hiểu lầm gì rồi!
– Hiểu lầm cái rắm!
Bình thường Bạch Toa Toa chín chắn, tính tình rất tốt, nhưng lúc này lại tức giận, tuôn ra những lời thô tục.
Ngay cả Thạch Gia Minh cũng không nhịn được há to miệng. Nàng chưa từng nghe sư phụ mình nói những lời thô tục như vậy.
– Bạch thống lĩnh, chúng ta vừa gặp mặt. Tiền bối không nên tức giận, ta không phải chỉ trộm của tiền bối mấy tấm thông hành lệnh phù thôi sao?
Tiếu Tiểu Hiền lui lại phía sau Sở Vân, cười mỉa nói.
Trong lòng Sở Vân liền hiểu rõ:
– Mấy lệnh phù mà thôi. Tiếu Tiểu Hiền cũng là vì muốn đến Di tích Cổ Thành. Nếu chỉ có một vài thông hành lệnh phù, ta bồi thường cho tiền bối là được.